Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão ni Hà Nội vỗ tay thi lễ về phía Vương Tông Ý:
- Chúng ta vào phòng nói chuyện.

Bà ta ra lệnh cho mấy nữ ni ở trong sân, lúc này mới cùng Vương Tông Ý vào phòng. Lão ni Hà Nội lo lắng hỏi:
- Vương tướng quân, đối phương chỉ chịu ban ngày dời khỏi Quan Âm đường, trời tối bọn chúng sẽ tiếp quản, không biết như vậy được không?

Đối với Vương Tông Ý mà nói ban ngày hay tối cũng chẳng khác gì nhau. Quan trọng là bọn họ phải có cơ hội tiến vào mật đạo, ông ta lại hỏi:
- Còn có tin gì không?

- Còn nữa, rất nhanh sẽ có một lượng lớn tăng nhân đến Lân Chỉ tự, cụ thể bao nhiêu ta cũng không biết. Có lẽ một lúc nữa bọn họ sẽ lần lượt đến.

Vương Tông Ý trầm tư một lát nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta tiếp quản Quan Âm đường trước.


Cái gọi là pháp hội Vô Già chính là một loại pháp hội mở. Dù là tăng tục hay tín đồ đều có thể tham gia. Võ Tắc Thiên đã liên tục vì Tiết Hoài Nghĩa cử hành ngũ giới. Mỗi một giới đều hao tổn rất nhiều của cải, lúc cử hành pháp hội còn phải tung một lượng tiền lớn vào mọi người để mọi người tranh đoạt. Hằng năm đều có những người vì thế mà bất hạnh phải bỏ mạng.

Vô Già pháp hội hôm nay không cử hành trong hoàng thành, nghe nói là vì triều thần cho rằng một lượng lớn những người không phận sự sẽ vào hoàng thành khiến công sở đại quan không an toàn. Vì thế, năm nay Vô Già pháp hội được cử hành ở Lạc Dương, cử hành trên một khoảng đất trống gần cầu Thiên Tân.

Từ mấy ngày trước một lượng lớn tăng nhân chùa Bạch Mã đã liên lục vào thành Lạc Dương tiến hành việc trù bị. Bọn họ dùng vải bố quây một khoảng đất làm pháp hội trường sở rộng mấy trăm mẫu đất. Ở đó có dựng đài cao, dùng lụa màu làm cung điện, đào hố to, sâu năm trượng, tất cả tượng phật đều được lôi ra từ hố sâu.

Các tăng nhân tìm một lượng lớn tín đồ đến làm chứng, tất cả tượng phật đều từ trong đất nhô lên. Không chỉ như vậy, tăng nhân còn lệnh cho người giết hơn trăm đầu trâu, dùng máu trâu vẽ tranh, bọn họ vẽ một bức tranh tượng phật cao hai mươi trượng. Vào chính ngọ ngày 14 tháng Giiêng, đem bức tranh cao hai mươi trượng này ra treo ở phía nam cầu Thiên Tân, cả thành Lạc Dương đều nhìn thấy rõ.

Mấy ngàn tăng nhân đến từng nhà tuyên truyền, bức tượng phật này là bức tranh Hoài Nghĩa cao tăng đâm vào đầu gối lấy máu vẽ thành, biểu thị kính ý cao thượng của Hoài Nghĩa cao tăng với Hoàng đế bệ hạ.

Trong quán rượu Tả Ngạn, Lý Trân và Tửu Chí đang ngồi uống rượu trên tầng hai. Từ ngoài cửa sổ có thể nhìn rõ bức tranh tượng phật dựng thẳng ở phía nam cầu Thiên Tân.

- Lão Lý, huynh nói xem đám hòa thượng này có phải bị bệnh hay không? Cho rằng đó thực sự là máu của Tiết Hoài Nghĩa sao? Lại còn nói y dùng máu ở đầu gối vẽ tranh, ta thấy cho dù vắt máu khô cả người y cũng không thể vẽ được một cọng lông phật.

Tửu Chí nói rất lớn, khiến cả đám khách uống rượu ở đại sảnh phì cười. Lúc này Tửu Chí liếc nhìn Lý Trân thấy hình như hắn có tâm sự liền cười hỏi:
- Lão Lý, sao tâm trạng huynh nặng nề vậy?

- Ta lo lắng chùa Bạch Mã bên kia.
Lý Trân cúi đầu thở dài.

- Chùa Bạch Mã!
Tửu Chí ngạc nhiên, nói rất lớn.

Lý Trân vội át tiếng y, thấp trọng trách mắng:
- Ngươi nói nhỏ chút thôi.

Tửu Chí sợ hãi vội vàng gật đầu:
- Ta biết rồi.

Lúc này, có một gã binh sĩ Nội vệ chạy lên tầng hai nói nhỏ với Lý Trân mấy câu. Lý Trân chấn động, đứng lên nói với Trương Lê:
- Chúng ta đi thôi.

- Các huynh đi rồi, vậy ta phải làm sao?
Tửu Chí bất mãn hỏi.

- Ngươi ở Lạc Dương đợi tin tức của ta, ta sẽ phái người đến nói cho ngươi biết.

- Biết rồi!
Tửu Chí bực mình phất tay:
- Bảo ta đi ta còn không muốn đi ấy! Cái nơi quỷ quái kia.
Anh ta cắn môi nói, bất chấp ánh mắt hung ác của Lý Trân.

Lý Trân dẫn theo Trương Lê nhanh chóng rời đi, bàn rượu chỉ còn lại một mình Tửu Chí. Y buồn chán tự rót rượu cho mình, lúc này có một gã thị vệ chậm rãi bước tới, cười nói:
- Anh mập, sao uống rượu một mình vậy?

- À! Lão Trần sao cũng đến đây? Nào nào uống với Mập gia ta một chén.

Người thị vệ này cũng không khách sao, lúc y ngồi phái đối diện đã liếc nhìn Lý Trân và Trương Lê dời khỏi quán rượu, dường như cũng không có việc gì hỏi:
- Làm nội vệ vất vả ghê! Nhưng đêm nay là đêm Nguyên Tiêu.

- Cũng không phải thế… Giống như trước kia ta ở Thiên Ngưu Vệ, lúc đó cả ngày rảnh rỗi, cuộc sống phóng túng, nhưng bây giờ đã thu vào một chút, lại khiến mình mệt muốn chết, đêm nay còn phải làm việc vất vả.

- Chúng ta không nói chuyện này nữa, uống rượu!

- Ta cũng không muốn nói nữa, chúng ta uống rượu!

Hai người cạn ly, uống mấy ly rượu vào bụng. Tửu Chí bắt đầu líu cả lưỡi, tán dóc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm.

- Lão Trần, không giấu gì huynh, thực ra ta cũng không muốn làm nội vệ nữa. Mẹ kiếp quá vất vả, ta còn phải đến chùa Bạch Mã ngồi xổm một đêm, trời lạnh vậy mà.

Trong mắt tên thị vệ lóe sáng kỳ dị, lại thấp giọng hỏi:
- Các huynh đi chùa Bạch Mã làm gì. Nếu không tiện thì không hỏi nữa, huynh đệ ta đây cũng không trách.

- Huynh đệ của mình có gì mà không thể nói, không phải là để theo dõi sao?

Tửu Chí hạ giọng nói:
- Ta nói với huynh nhưng huynh không được nói ra ngoài. Lão Lý mà biết sẽ đánh ta chết.

- Mập ca coi ta là loại người nào chứ, ta là loại người chỉ biết nhiều chuyện không tốn sức sao?

- Ta biết tiểu tử ngươi thận trọng, ta nói cho ngươi…Đêm nay Tiết Hoài Nghĩa sẽ vận chuyển một lượng lớn áo giáp từ chùa Bạch Mã ra, chuyển đến núi Bắc Mang.

- Không thể nào, trong chùa Bạch Mã có áo giáp?

- Không hiểu rồi!

Tửu Chí bĩu môi khinh thường:
- Trong chùa Bạch Mã bọn ta đã sắp xếp không ít huynh đệ, tin này tuyệt đối tin cậy. Nếu không ta cũng không cần phải đi buổi tối, ngồi xổm ở chùa Bạch Mã.

Nói xong câu cuối cùng này, y uống rượu cạn sạch, cơ thể chao đảo tựa vào tường, miệng nói lung tung gì đó, cái gì mà tới Nội vệ thật không hợp.

- Mập ca! Mập ca!
Tên thị vệ kia gọi hai tiếng, trong lòng gã mừng thầm vội vàng đứng dậy bước nhanh xuống dưới quán rượu. Tửu Chí từ từ mở to mắt, lạnh lùng mỉm cười.



Thị vệ họ Trần vội vàng tìm Vạn Quốc Tuấn. Gã là một cơ sở ngầm Vạn Quốc Tuấn đặc biệt sắp xếp theo dõi Lý Trân, hôm nay rốt cuộc gã cũng lấy được tin tình báo từ trong miệng Tửu Chí.

- Ngươi có thể xác định tin tình báo là chuẩn xác chứ?

Vạn Quốc Tuấn nghi ngờ nhìn gã nói:
- Đêm nay chùa Bạch Mã vận chuyển một lượng lớn áo giáp ra ngoài?

- Tình báo tuyệt đối chính xác, đây là do tên mập Tửu Chí kia tiết lộ. Y vẫn luôn rất tham tiền, háo sắc, say rượu là không giấu được gì. Nếu không phải quan hệ của y và Lý Trân tốt thì căn bản y không có tư cách gì mà vào Nội vệ. Chúng tôi đều hiểu y, hôm nay y uống nhiều rượu mà.

Vạn Quốc Tuấn trầm tư không nói, tuy y biết tin này có thể là thật nhưng vì rất nhiều người đều hiểu Tiết Hoài Nghĩa có nuôi hơn một vạn tăng binh, nếu nói không có áo giáp, binh khí thì chắc chắn là điều không thể.

Y biết giá trị của tin tình báo này. Nếu có được số áo giáp đó của Tiết Hoài Nghĩa, vậy có thể chứng minh hắn không hề có lòng thần phục và có thể lật đổ hoàn toàn Tiết Hoài Nghĩa. Điều này có ý nghĩa không hề tầm thường với Thái Bình công chúa.

Nếu đêm nay vận chuyển áo giáp ra ngoài, vậy chứng tỏ Tiết Hoài Nghĩa muốn hành động, hơn nữa vận chuyển đến núi Bắc Mang cũng rất bình thường. Rất có thể bọn họ sẽ từ thành Hàm Gia vào Lạc Dương.

Vạn Quốc Tuấn lập tức trải bản đồ ra, rất nhanh tìm thấy đường từ chùa Bạch Mã đến núi Bắc Mang. Đó là một con đường thẳng tắp, cách núi Bắc Mang 40 dặm.

Cho dù Vạn Quốc Tuấn cảm thấy phải lập tức dẫn người đến chùa Bạch Mã tập kích nhưng y suy nghĩ một chút vẫn phải bẩm báo với Thái Bình công chúa. Một mặt sợ sau này công chúa sẽ tìm mình gây phiền toái, mặt khác cũng cần quân đội trợ giúp. Chỉ dựa vào hơn 100 nội vệ dưới tay y e là không đủ.

Y hỏi tỷ mỉ địa bàn, mỗi chi tiết đều làm rõ rồi mới vội vàng chạy đến phủ Thái Bình công chúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK