Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa canh giờ, Lã Tấn mang theo một gã nam tử ba mươi mấy tuổi gầy nhỏ đi lên đại sảnh. Trước đó gã đã biết thân phận của Lý Trân, quỳ xuống hành lễ nói:
- Tiểu nhân Trương Vi khấu kiến Lý Thống lĩnh.

- Ngươi chính là ngỗ tác của châu nha?
Lý Trân cười hỏi.

- Tiểu nhân thật ra là ngỗ tác của huyện nha. Ngỗ tác của châu nha là lão Lưu và lão Hồng, hai người bọn họ năm trước trúng thi độc, đều đã chết rồi.

- Ngỗ tác của huyện nha?

Lý Trân nhướn mày, hắn dường như nghĩ đến cái gì, lập tức truy vấn:
- Vụ án kia tổng cộng có bao nhiêu ngỗ tác?

- Lúc ấy tổng cộng có ba ngỗ tác đi vào khám nghiệm tử thi, nhưng trên thực tế là bốn người. Lúc ấy là mùa hè, lão Triệu thân thể không tốt, thật sự chịu không nổi mùi hôi của thi thể bên trong đó, nên bảo tôi thay y đi vào khám nghiệm tử thi.

- Vậy lão Triệu ngỗ tác còn có ở đây không?

- Y về quê ở Tương Châu, sau cũng không có tin tức nữa.

- Vậy còn có ai biết ngươi đi vào nghiệm thi không?
Lý Trân tiếp tục truy vấn.

- Còn có Huyện Úy chúng ta biết, y luôn mãi dặn ta chớ nói ra ngoài.

Lúc này, Lý Trân đã hiểu được, ba ngỗ tác kỳ thật cũng đã bị diệt khẩu, Trương Vi này là ngỗ tác ở huyện, tạm thời bị thay, cho nên cấp trên không biết rõ tình hình mà may mắn sống sót. Điều này cũng xác nhận suy đoán của hắn,vụ án này bị châu nha bóp méo, nhưng huyện nha lại âm thầm bảo vệ gã ngỗ tác này, có lẽ là muốn để lại một chứng cớ, càng có thể là hai cấp quan phủ châu huyện âm thầm không hợp.

- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?

Gã ngỗ tác dập đầu một cái nói:
- Khởi bẩm Lý Thống lĩnh, tuy rằng tôi làm hai mươi năm ngỗ tác, nhưng tình hình lúc đó ngay cả tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ, thời tiết lại rất nóng, hai mươi cỗ thi thể hầm đất quả thực là...

Gã lời còn chưa dứt, Địch Yến che miệng chạy ra ngoài, Lý Trân cũng ngăn cản gã:
- Ngươi không cần miêu tả, ta hỏi ngươi, người chết đi đều rất tuổi trẻ cường tráng đúng không?

- Vâng, đều là người cực kỳ khỏe mạnh, xem tay của bọn họ, lòng bàn tay vết chai rất dầy, hẳn là đều là người luyện võ.

- Không đúng.

Triệu Thu Nương nghe được kỳ quái, liền hỏi:
- Không phải nói, người chết đều bị huỷ hoại dung nhan, hơn nữa không có tứ chi sao? Sao ngươi lại thấy tay được?

Gã ngỗ tác thở dài nói:
- Huỷ hoại dung nhan là sự thật, nhưng gãy chi không có nghiêm trọng như vậy. Tôi nghe nói cuối cùng báo cáo là tứ chi đều đoạn. Đối với chúng ta thấy, chỉ có cánh tay trái bị chém đứt hoàn toàn, nhưng tay phải và hai chân đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Lý Trân và Triệu Thu Nương nhìn nhau, đều có điểm minh bạch. Đây chỉ sợ là châu nha vì che dấu tai mắt người khác, mới cố ý nói toàn bộ tay chân bị chém đứt, chứng minh Dương Thứ sử đã tra ra được gì đó, hơn nữa hắn muốn giấu diếm bí mật này.

- Vậy khối đồng bài thì sao?

- Đó là lão Lưu cuối cùng phát hiện đấy. Khi chúng tôi đem thi thể đi vùi lấp, từ trong miệng một người chết rơi xuống một khối đồng bài. Bởi vì chúng tôi đều không biết chữ, nên đã giao nó lên rồi. Sau tôi lại nghe lão Lưu nói, có người nhận ra chữ mặt trên, là Hưng Đường Hội.

Lý Trân lấy ra đồng bài Hưng Đường Hội, đưa cho gã:
- Có giống khối đồng bài này không?

Gã ngỗ tác nhìn kỹ một chút, liên tục gật đầu:
- Vâng, giống nhau như đúc, cũng có khắc đao kiếm.

Lý Trân lại hỏi một ít tình báo khác, rồi sai Lã Tấn dẫn gã ngỗ tác đi. Triệu Thu Nương tiếp nhận đồng bài nhìn nhìn cười nói:
- Thống lĩnh cảm thấy khối đồng bài kia là cố ý đặt ở trong miệng thi thể, hay là đúng là hàng thật?

- Nếu như là cố ý lưu lại hiện trường, sẽ không nên đặt ở trong miệng, rất dễ dàng có sơ suất. Ta cảm thấy kia khối đồng bài rất có thể là thật sự.

Lý Trân cười lạnh nói:
- Nếu ta không đoán sai, hoặc là hai mươi người chết kia là người của Hưng Đường Hội, hoặc là hung thủ giết bọn chúng là người của Hưng Đường Hội. Ta cảm thấy Dương Thứ sử hẳn là đoán được nội tình đám người kia rồi.

Triệu Thu Nương suy nghĩ một chút nói:
- Mấu chốt chính là bị chém đứt tứ chi, kỳ thật chính là vì che dấu cánh tay trái. Ta phỏng chừng trên cánh tay trái có dấu ấn gì đó, sẽ khiến người ta vừa thấy là biết.

Lúc này, Lý Trân vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác. Nếu Hưng Đường Hội thật sự tồn tại, vậy Lý Hiển có thể cảm kích hay không?

Đúng lúc này, một gã võ sĩ Nội vệ tại đường hạ bẩm báo:
- Khởi bẩm thống lĩnh, bên ngoài một nữ đạo sĩ đến cửa phủ, bà ta nói mình họ Tạ, thống lĩnh biết bà ta.

Lý Trân và Triệu Thu Nương lập tức kịp phản ứng, đây là Tạ Ảnh. Lý Trân vội vàng đi ra ngoài đón, chỉ thấy Tạ Ảnh mang theo một thủ hạ đứng ở ngoài cửa phủ, như cười như không nhìn hắn.

Sao Tạ Ảnh làm biết chỗ ở của bọn hắn. Trong lòng Lý Trân cũng rõ ràng, Lã Tấn viết một phần báo cáo nhanh cho mình, trong báo cáo còn có địa chỉ tòa nhà, sau lại y đem báo cáo gửi cho Thượng Quan Uyển Nhi.

Tuy nhiên Lý Trân lại thật không ngờ, Thượng Quan Uyển Nhi lại phái Tạ Ảnh đến Phòng Châu, đây là vì cái gì? Trong lòng Lý Trân thực khó hiểu.

- Tạ đạo cô, đã lâu không gặp?

- Đa tạ, ta rất khỏe, Lý Thống lĩnh hôm nay mới đến phải không?
Tạ Ảnh cười tủm tỉm hỏi.

- Ta giữa trưa mới đến.

Lúc này, Lý Trân bỗng nhiên nhận ra tùy tùng phía sau Tạ Ảnh, dù người này hóa trang, nhưng mặt mày y vẫn khiến Lý Trân cảm thấy hết sức quen thuộc, không ngờ là Lý Trọng Nhuận. Lý Trân hơi sửng sốt,
- Tại sao là ngươi?

Lý Trọng Nhuận cười khổ một tiếng hành lễ nói:
- Tình thế nguy cấp, mời Lý Thống lĩnh tha thứ Trọng Nhuận mạo muội đến đây.

- Đi vào trước rồi nói sau.

Lý Trân mời hai người bọn họ vào phủ, đi thẳng tới nội đường. Lúc này Địch Yến cũng về tới đại sảnh, đang cùng Triệu Thu Nương nói gì đó, thấy Tạ Ảnh và Lý Trọng Nhuận tiến vào, hai người đều đứng lên.

- Hoá ra Địch cô nương cũng tới.

Tạ Ảnh cười gật gật đầu với Địch Yến, lại nhìn chăm chú vào Triệu Thu Nương, thản nhiên nói:
- Thu Nương, chúng ta đã lâu không gặp.

- Đúng vậy, hy vọng chúng ta hôm nay tạm thời quên đi việc không thoải mái trong quá khứ.

- Cũng được.

Hai phụ nữ thu hồi địch ý trong mắt, đều trở nên vô cùng lãnh đạm, không hề để ý tới đối phương.

Lý Trân cảm giác hai người bọn họ dường như có mối hận cũ, tuy nhiên bây giờ không phải là lúc tính sổ, hắn mời mọi người ngồi xuống, liền nói với Lý Trọng Nhuận:
- Trưởng công tử có chuyện gì gấp tìm ta?

- Không dối gạt Lý Thống lĩnh, mấy ngày hôm trước hoàng cung xảy ra một đại sự, một gã nằm vùng của Võ Tam Tư chạy thoát rồi.

Lý Trọng Nhuận liền đem tin Giang Ân chạy thoát, kể lại tỉ mỉ nói cho Lý Trân. Lý Trân lập tức vội la lên:
- Nếu biết người này là gián điệp của Võ Tam Tư, vì sao không lập tức diệt trừ y, rõ ràng còn để y chạy mất, việc này sẽ phá hư đại sự.

Lý Trọng Nhuận thở dài:
- Là mẫu thân của ta không thấy rõ tình thế, muốn tương kế tựu kế lợi dụng y truyền tin tức giả, không nghĩ tới giữa trưa hôm trước y bỗng nhiên đào thoát. Chuyện bây giờ đã phát sinh, hối hận cũng không kịp, mời Lý Thống lĩnh giúp bọn ta một tay.

Bên cạnh Tạ Ảnh cũng khuyên nhủ:
- Lúc ấy chúng ta ở Lạc Dương đem tình báo cấp cho trưởng công tử, chúng ta cũng thật không ngờ mấy ngày sau tình huống sẽ đột biến, nếu không chúng ta cũng sẽ đề nghị trưởng công tử lập tức diệt trừ Giang Ân. Chuyện này tất cả mọi người đều có trách nhiệm, Lý Thống lĩnh cũng đừng truy cứu nữa.

Dù việc tin Giang Ân chạy trốn mang đến cho bọn hắn bị động thật lớn, nhưng sự tình đã phát sinh, có căm tức cũng không có ý nghĩa, hắn khắc chế bất mãn trong lòng, bắt buộc để mình tỉnh táo lại, hỏi:
- Giang Ân này ở trong cung làm chuyện gì, ý ta là, gã có thể sẽ nắm giữ tình báo quan trọng gì?

Lý Trọng Nhuận ấp a ấp úng nói:
- Người này là một gã hoạn quan, võ nghệ cao cường, vẫn phụ trách bảo hộ an toàn cho cha ta. Chúng ta cũng không biết rằng gã mang đi tình báo gì, cha ta không chịu nói cho mẫu thân biết.

- Vậy ta lại hỏi các ngươi, năm ngoái các ngươi có chiêu mộ võ sĩ từ trong đám nạn dân hay không?

- Hình như có có chuyện như vậy, là hai biểu huynh Vi Bá và Vi Tụng gây nên. Bọn họ nói cho ta biết, chiêu mộ hơn một trăm người.

Lý Trân chỉ cảm thấy một trận nhức đầu. Hưng Đường Hội, gián điệp nằm vùng, tư mộ võ sĩ. Lư Lăng Vương mấy năm nay rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu làm, cần phải chu toàn chứ, nhưng không ngờ lại trăm ngàn chỗ hở, khó trách Võ Tam Tư lúc này phát động, điều này làm cho hắn bù đắp việc này như thế nào đây?

Lý Trọng Nhuận vô cùng áy náy nói:
- Tư mộ võ sĩ ta cảm thấy không tính nghiêm trọng, dù sao những người đó không ở Phòng Châu, hơn nữa huynh đệ Vi thị cũng nghe theo khuyến cáo của ta, đã tạm thời rời khỏi Phòng Lăng. Cho dù đối phương muốn tra, cũng không có đường nào. Hiện tại ta lo lắng nhất chính là Giang Ân, nếu chẳng may gã bị Lai Tuấn Thần hoặc là người của Võ Tam Tư tìm được, vậy thì phiền lớn rồi.

Lý Trân trầm tư sau một lúc lâu, nói với Triệu Thu Nương:
- Thỉnh cầu Triệu Giáo Úy mau chóng tìm được điểm dừng chân của Lai Tuấn Thần.

- Ty chức đi tìm ngay.

Triệu Thu Nương đứng dậy thi lễ, bước nhanh đi ra ngoài. Tạ Ảnh cũng cười nói:
- Cần ta làm chút gì đó không? Ta mang đến tám gã cao thủ Thượng Thanh lầu, cũng có thể trợ giúp thống lĩnh một tay.

- Tạ đạo cô không ngại ở huyện Phòng Lăng thăm dò điều tra một chút, rốt cuộc có mấy thế lực tiến vào huyện Phòng Lăng. Ta hoài nghi Thái Bình công chúa và người của Võ Tam Tư đều xuất động rồi.

Tạ Ảnh gật gật đầu:
- Ta lập tức đi an bài thủ hạ.

Lúc này, Lý Trân lại nói với Lý Trọng Nhuận:
- Ta muốn nói chuyện với lệnh tôn một chút, tốt nhất nên tránh lệnh đường, ngươi có an bài một chút được không?

Lý Trọng Nhuận suy nghĩ một chút nói:
- Sáng mai ta sẽ cùng phụ thân đi Hiếu Ân tự cầu phúc cho Thiên Tử. Nếu không có thể gặp mặt ngay tại Hiếu Ân tự.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa dưới sự bảo vệ của hơn mười thị vệ nghiêm mật chạy nhanh ra khỏi Lư Lăng Vương cung, đi về Hiếu Ân tự ở thành nam. Bên trong xe ngựa, Lý Hiển khép hờ hai mắt, lặng yên tụng kinh Kim Cương, ngồi ở phía sau y là nữ thị vệ Tô Việt mới tới. Vi Lên đương nhiên sẽ không để cho nữ thị vệ mà Thượng Quan Uyển Nhi phái tới biết chuyện riêng tư của mình, liền an bài nàng bảo hộ an toàn của trượng phu, thay thế vị trí của Giang Ân.

Dù Phòng Châu lúc này mạch nước ngầm mãnh liệt, nhưng Lý Hiển lại tựa hồ như không có chút nào cảm giác, cuộc sống mỗi ngày của y rất đơn giản, chính là cầu phúc và tụng kinh, mà ngay cả nữ thị vệ mới tới, y cũng không nhiều hỏi một câu, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng.

Hiếu Ân tự nằm ở ngoài thành nam mười dặm, cách trấn Bạch Thủy rất gần, nó là chùa chiền năm năm trước được Lý Hiển xây dựng cải tạo. Chùa chiền không lớn, đất chiếm chỉ có hơn mười mẫu, một chủ trì và hai mươi mấy tăng nhân.

Chùa chiền bình thường không mở ra đối với thứ dân, hoàn toàn dành cho Lư Lăng Vương cung cung phụng. Đương nhiên, nhóm quan lại quyền quý Phòng Châu cũng thường tới nơi này dâng hương, ngẫu nhiên cũng sẽ trong lúc vô ý gặp được Lý Hiển.

Xe ngựa của Lý Hiển chậm rãi dừng lại ở trước chùa chiền, chủ trì chùa chiền Hoằng Phúc đại sư sớm ở cửa chùa chờ, lão chạy ra đón chào, chắp tay thi lễ cười nói:
- Vương gia sớm như vậy đã tới đây, khổ cực rồi.

Hoằng Phúc đại sư đã qua tuổi bảy mươi, thân hình cao lớn, ánh mắt vô cùng sắc bén, thoạt nhìn lúc tuổi còn trẻ cũng là người luyện võ, nhìn ra được Lý Hiển đối với lão vô cùng tín nhiệm. Y chắp tay hồi thi lễ, khẽ cười nói:
- Hôm nay cũng như bình thường, ta cùng pháp sư cùng nhau tụng kinh cầu phúc cho Thánh Thượng.

- Không có vấn đề, Vương gia mời vào tự.

Lý Hiển vung bào lên đi vào trong tự. Lúc này, Hoằng Phúc đại sư quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Trọng Nhuận, thả chậm bước chân thấp giọng nói với y:
- Khách của công tử đã ở phòng khách quý chờ.

Lý Trọng Nhuận hiểu ý, tiến lên hạ giọng nói vài câu với phụ thân. Lý Hiển ngẩn ra,
- Tại sao lại ở chỗ này gặp ta?

- Phụ thân, tình thế vô cùng không ổn, sự việc liên quan đến an nguy của phụ thân, hay là cứ đi gặp hắn, con nguyện đảm bảo cho hắn.

Lý Hiển trừng mắt nhìn đứa con:
- Chuyện này nếu bị mẫu thân con biết, bà ấy sẽ xử lý con đó.

Tuy nói như vậy, Lý Hiển vẫn đồng ý theo an bài của con. Y quay đầu nói với bọn thị vệ:
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, có Tô thị vệ và trưởng công tử đi cùng bổn vương là được.

Bọn thị vệ đứng chờ, Lý Hiển thì đi theo Hoằng Phúc đại sư bước nhanh vào hậu viện. Đi vào một gian tiểu viện, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi trầm tư dạo bước ở trong viện. Lý Trọng Nhuận vội vàng giới thiệu với phụ thân:
- Phụ thân, hắn chính là Lý Thống lĩnh Nội vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK