Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trân mới nhậm chức được một canh giờ thì Địch Nhân Kiệt đã được người ta giải tới. Dưới sự sắp xếp của Tôn Lễ, Địch Nhân Kiệt được đưa tới phòng giam có chữ Mậu, chỗ này lại do chính Lý Trân trông coi.

Tối qua Địch Nhân Kiệt đã trải qua một cuộc thẩm vấn bằng khổ hình, bị đánh đến mức người đầy thương tích, tay và chân đều bị cùm xích nặng nề. Lý Trân sau khi ký nhận bàn giao tội nhân liền quay đầu ra phía sau nói lớn lệnh cho ngục tốt:
- Đóng cửa ngục!

- Rầm!
Một âm thanh khô khốc và nhức óc vang lên, cửa ngục được đóng lại. Không gian trong ngục lại trở lại một màu đen u tối.

Lý Trân đỡ Địch Nhân Kiệt chầm chậm bước xuống từng bậc thang, hai chân Địch Nhân Kiệt lê từng bước tới buồng giam trong cùng của nhà lao. Hai bên hành lang, phạm nhân từ các buồng giam tò mò ngó đầu nhìn phạm nhân mới, tiếng gông cùm của phạm nhân đập vào song sắt cửa buồng giam tạo nên một không khí thật ồn ào.

- Là Địch tướng quốc!

Có người hô lớn:
- Ốii giời ơi! Đến Địch tướng quốc cũng bị bắt vào đây rồi.

Cũng có kẻ cười hô hố rồi hô to:
- Địch Nhân Kiệt, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!

Trên gương mặt của Địch Nhân Kiệt không có bất kì biểu hiện gì, ông lầm lũi đi tới. Sự mệt mỏi sau một đêm không ngủ cộng với sự đau đớn kịch liệt phát ra từ các vết thương làm cho đầu óc của Địch Nhân Kiệt trở nên trống rỗng, mặc cho quan cai ngục đưa mình vào buồng giam.

- Buồng này!

Lý Trân đi đến buồng giam cuối cùng của nhà lao rồi quay đầu nói với ngục tốt:
- Mở cửa.

- Thưa đại nhân, buồng giam trước mặt không có ai, sao không đưa tên phạm nhân này tới đó.
Tên ngục tốt nói.

- Ngươi lảm nhảm cái gì vậy, nhà tù mấy hôm nữa là chật ních rồi, mau mở ra..

Tên lính canh sợ tái mặt, không dám ý kiến gì nữa, cuống quýt mở cửa. Lý Trân đẩy cửa sắt rồi dìu Địch Nhân Kiệt đi vào trong. Lý Trân nháy mắt với Tửu Chí, Tửu Chí hiểu ý vội tới đỡ lấy Địch Nhân Kiệt, từ từ hạ ông nằm xuống:
- Ông cụ ông không sao chứ?

- Không sao, xin đa tạ!
Địch Nhân Kiệt nằm xuống một cách mệt nhọc.

Lý Trân lại lệnh cho ngục tốt:
- Lấy chút rượu và thuốc trị thương đến đây cho ta nhanh lên!

Tên ngục tốt chạy như bay, Lý Trân ngó xung quanh không thấy ai bèn lấy từ bên hông mình ra mấy cây phi đao đưa cho Tửu Chí nói:
- Trước tiên hãy giấu kĩ mấy cái này đi đã.

Tửu Chí cầm lấy phi đao từ tay của Lý Trân, y vừa mới phát hiện ra một khe gạch để làm chỗ giấu đồ rất lý tưởng. Lúc này Lý Trân mới hỏi Địch Nhân Kiệt :
- Tướng quốc có còn nhớ vãn bối không?

Nằm được một lúc, Địch Nhân Kiệt thấy sức khỏe trong người khá lên nhiều, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại, ông nhìn Lý Trân một lúc nhưng có thể là do ánh sáng trong này làm cho ông không thể nhận ra được Lý Trân là ai.

- Ngươi là…..

- Vài ngày trước Yến cô nương có đưa vãn bối tới gặp đại nhân, Tướng quốc còn khen ta là nghĩa sĩ Đôn Hoàng, tướng quốc quên rồi sao?

- Hóa ra là cậu.

Địch Nhân Kiệt lập tức nghĩ lại, vài ngày trước nữ nhi của ông đã đưa một người tuổi còn trẻ tới gặp mình, mình còn tặng hắn một cây bút, hóa ra lại là người trước mắt này.

- Cậu, cậu là…. quan coi ngục sao?
Địch Nhân Kiệt thấy Lý Trân mặc trên người bộ quần áo của cai ngục nên thấy có chút kì quái.

Lý Trân mỉm cười nói:
- Vãn bối đến đây là để bảo vệ cho Tướng quốc, tại hạ cùng với vị quan thừa Đại Lý Tự là Tôn Lễ có mối giao tình nên được y giúp đỡ để trà trộn vào đây, người bạn tù cùng phòng với Tướng quốc đây cũng là bạn của tại hạ, mong Tướng quốc hãy yên tâm.

Địch Nhân Kiệt giờ mới hiểu ra vấn đề, trong lòng vừa cảm kích vừa vui mừng, kì thực ông cũng lo lắng có kẻ sẽ tìm mọi cách để ám hại mình, giờ đây trong này có người bảo hộ cho mình, lại còn có thể giúp mình truyền tin tức ra ngoài thì thật là tốt quá rồi.

- Để các hạ hao tâm tổn sức rồi, xin đa tạ, đa tạ.

Địch Nhân Kiệt thấy nhẹ nhõm trong lòng, ông cũng cảm thấy trong người quá mệt mỏi rồi, hai mắt nhắm nghiền và chẳng mấy chốc đã đi sâu vào giấc ngủ.

Đúng lúc này ngục tốt gấp gáp chạy tới nói nhỏ:
- Thưa, có Tả đài Trung thừa đến ạ.

Tả đài Trung thừa chính là Lai Tuấn Thần, Lý Trân cảm thấy hoảng sợ, trong lòng hoang mang chỉ vào Tửu Chí rồi nói với ngục tốt:
- Lập tức đưa tên này sang buồng giam bên cạnh cho ta.

Lý Trân phản ứng cực nhanh, nếu Lai Tuấn Thần thấy Địch Nhân Kiệt ở cùng buồng giam với phạm nhân khác tất nhiên gã sẽ nghi ngờ. Lai Tuấn Thần là kẻ tinh ranh, kiểu gì gã cũng sẽ phát hiện ra điểm này, vì vậy phải sớm đưa Tửu Chí đi sang buồng giam khác mới được.

Lý Trân xoay người rồi bước tới hướng cửa chính, không lâu sau Tả Đài trung thừa Lai Tuấn Thần cùng với Đại Lý Tự thừa Tôn Lễ và Ngục thừa Vương Đức Thọ đang bước nhanh vào cửa lao ngục.

Lai Tuấn Thần tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt xương và gầy, vẻ mặt lanh lợi, gã cũng là một kẻ võ nghệ cao cường, thắt lưng đeo bảo kiếm, ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh.

Lý Trân bước tới, quỳ một chân xuống đất nói:
- Tham kiến Trung thừa.

Lý Trân chỉ là một quan coi ngục, chức vụ và địa vị rất thấp, Lai Tuấn Thần hẳn là sẽ không bao giờ để mắt đến những kẻ tiểu tốt như thế này, Lai Tuấn Thần lạnh lùng hỏi:
- Địch Nhân Kiệt sao rồi?

- Khởi bẩm Trung thừa, Địch Nhân Kiệt vừa mới bị giam vào buồng.

- Dẫn ta tới đó coi.

Lý Trân vội đi trước dẫn đường, đi theo sau là Lai Tuấn Thần, mọi người cùng bước tới căn phòng sâu nhất nằm ở cuối hành lang của nhà lao. Vương Đức Thọ cũng là chủ quản của Đại Lý Tự nhưng trước nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lý Trân, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có điều gì đó kì quái. Bình thường nhà giam chữ Mậu không phải là do Lý Trường Tự đảm nhiệm sao? Người thanh niên này là ai?

Khi hắn vừa định mở miệng hỏi thì Tôn Lễ đứng bên cạnh mỉm cười nói:
- Trung thừa có chuyện quan trọng muốn hỏi phạm nhân, vậy chúng ta nên tránh đi chỗ khác một lúc đi.

Lai Tuấn Thần quay đầu lại phía Tôn Lễ, gã gật gật đầu tỏ ý khen ngợi. Lai Tuấn Thần theo sau Lý Trân bước đến căn phòng cuối cùng.

Lúc này, một tên quan coi ngục chạy lại nói nhỏ với Vương Đức Thọ:
- Hai hôm nay bệnh cũ của Lý Trường Tự lại tái phát, lão dự định để cháu trai lão đến tiếp quản, việc này Tôn sứ quân có biết đó ạ.

- Ồ!

Vương Đức Thọ quay đầu liếc nhìn Tôn Lễ rồi không nói gì nữa.

Lai Tuấn Thần bước đến trước cửa buồng giam, Tửu Chí đã bị chuyển sang buồng bên cạnh, hiện trong phòng chỉ còn lại một mình Địch Nhân Kiệt đang ngủ say với tiếng ngáy nhè nhẹ.

- Ngủ rất ngon.

Lai Tuấn Thần nhếch mép cười lạnh lùng rồi nói:
- Lôi hắn dậy cho ta.

Lý Trân nháy mắt ra hiệu cho tên ngục tốt, tên này hiểu ý vội vàng tiến tới mở cửa, Lý Trân tiến vào trong buồng lay lay người đánh thức Địch Nhân Kiệt dậy, nói khẽ với Địch Nhân Kiệt:
- Địch tướng, Tả Đài Trung thừa đến rồi.

Địch Nhân Kiệt chậm rãi mở mắt, Lý Trân đỡ ông ngồi dậy, sau đó ra ngoài và khóa cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK