- Bảy mươi năm trước năm Võ Đức thứ chin, Huyền Vũ môn ở đại nội hoàng cung của Trường An đã xảy ra một lần chính biến, hoàn toàn thay đổi lịch sử Đại Đường. Thái tử Kiến Thành và Tề Vương bỏ mình, người nhà của họ cũng bị nhổ cỏ tận gốc, nhưng rất nhiều chuyện không như mọi người nghĩ, Linh Ẩn trụ trì nói cho ta biết, Trịnh vương phi biết kể cả tử tôn của Kiến Thành cũng khó mà tránh thoát, liền bí mật lệnh cho mười tám tên gia tướng hộ vệ đem thiếp của Kiến Thành là Dương thị cả đêm chạy đi, lúc ấy Dương thị trong bụng đã có cốt nhục của thái tử Kiến Thành, mà rất ít người biết được. bọn họ chạy tới Toái Diệp mới ổn định lại, không lâu sau Dương thị sinh hạ một đứa con, tên là Lý Đan Bình.
- Đó là…tổ phụ con.
Trong mắt Lý Trân vô cùng khiếp sợ, hắn như thế nào cũng không ngờ rằng tổ phụ mình là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của thái tử Kiến Thành, như vậy mình…
Lúc này hắn rốt cục hiểu được tại sao Lý Đán và Lý Hiển lại cho hắn một kim bài của Hưng Đường Hội rồi, như vậy bọn họ nhất định biết bí mật này. Lý Trân cảm giác trên đùi một hồi như nhũn ra, vô lực mà ngồi xuống mặt đất.
Vong Trần đại sư dường như hiểu được tâm tư của hắn, lại nói:
- Việc này trong hoàng thất Đại Đường cũng không tính là bí mật, năm đó Cao Tông lên ngôi không lâu, Khả Hãn Đột Quyết liền phái sứ giả vào kinh, đem bí mật này nói cho Cao Tông hoàng đế, chỉ có điều hai bên đều hẹn ngầm với nhau, Cao Tông hoàng đế bí mật làm quen với sự tồn tại của tổ phụ con, tổ phụ con cũng không mưu cầu đế vị, chỉ khẩn cầu có thể trở về cố hương nhưng Cao Tông hoàng đế cũng không hoàn toàn đáp ứng, cuối cùng đồng ý cho ông ở lại Đôn Hoàng, đây là nguyên nhân tổ phụ con từ Toái Diệp chuyển đến Đôn Hoàng.
- Vậy sư phụ…làm sao mà biết?
Lý Trân thanh âm hơi khàn khàn hỏi.
- Là Lý Kính Nghiệp nói cho ta, y từ chỗ Lư Lăng Vương biết được, sau khi việc phản nghịch thất bại, ta bỏ chạy đến Đôn Hoàng, tìm được Linh Ẩn đại sư và tổ phụ con, nhưng tổ phụ con kiên quyết không đồng ý cho con đặt chân vào hoàng tộc nữa, cho nên ông không để cho bất cứ người nào đem bí mật này nói cho tỷ đệ các con, nhưng ông vẫn đồng ý để ta dạy con đọc sách, luyện võ.
Vong Trần đại sư cười khổ một tiếng:
- Nhưng ta cuối cùng vẫn vi phạm di nguyện của tổ phụ con, ta thật sự rất hổ thẹn với ông.
- Nhưng sư phụ không cảm thấy trong vận mệnh tối tăm có một loại an bài, để cho con trong lúc vô tình cuốn vào Xá Lợi án, chỉ từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, thời gian ngắn ngủi một năm, con đã lên chức Nội vệ tướng quân, lẽ nào nữ hoàng đế biết được thân phận của con, mới cố ý đề bạt con?
- Bà khẳng định không biết, trong hoàng tộc cũng chỉ có Lý Hiển và Lý Đán biết, sau đó là ta, gia chủ Lý Tân cùng với Linh Ẩn đại sư năm người này biết được, có thể nói là vận mệnh an bài, cũng là một loại thiên ý.
Vong Trần đại sư quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Lý Trân:
- Vi sư sở dĩ nói bí mật này ra cho con chính là hy vọng con có thể khắc ghi trong lòng cội nguồn của mình, lật đổ Võ thị, khôi phục lại Đại Đường, cho dù vi sư sau này viên tịch, cũng có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền rồi.
Lý Trân cắn chặt môi, sau một lúc lâu hắn mới chậm rãi gật đầu, hắn quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với sư phụ ba cái, lần này từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Lúc rời khỏi Song Lâm Thiện Tự, một đường Lý Trân trầm mặc không nói, Địch Yến cũng không có hỏi nhiều, yên lặng đi cùng hắn quay trở lại Nghĩ Ô trấn. Bọn họ vừa mới trở lại nhà trọ, một tên thủ hạ chào đón rồi bẩm báo với Lý Trân:
- Khởi bẩm tướng quân, Triệu giáo úy phái người đưa tin tức.
Lý Trân gật gật đầu:
- Mang đến cho ta.
Hắn trở lại gian phòng của mình, không bao lâu, võ sĩ mà Triệu Thu Nương phái tới truyền tin quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm thống lính, chúng ta ở Tô Châu tra được tung tích của Bùi Thuận Thanh.
- Y hiện tại ở đâu?
Võ sĩ thở dài nói:
- Chúng ta bắt được tám thành viên của Cao Ly Phục Quốc Hội, nhưng Bùi Thuận Thanh một tháng trước theo thuyền trở về Tân La rồi, dẫn theo mười mấy tên thủ hạ.
Kết quả này cũng nằm trong dự liệu của Lý Trân, Bùi Thuận Thanh thực sự không phải do Kiếm Đông Hi bị bắt mới chạy, mà là mâu thuẫn giữa y và Toàn Trọng Hi trở nên gay gắt, không thể ở lại Dương Châu thêm, mới đem người rời đi, trở về Tân La cũng rất bình thường. Lúc này tâm tư Lý Trân đã không hề đặt lên Cao Ly Phục Quốc Hội, hắn gật gật đầu:
- Ta đã biết, trở về nói với Triệu giáo úy, bảo giáo úy về Dương Châu trước, ta đi Việt Châu đã rồi mới trở về Dương Châu cùng nàng hội họp.
- Tuân lệnh.
Võ sĩ báo tin thi lễ, rồi lui xuống. Trong lòng Lý Trân hỗn loạn, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng hắn đi đến trước của sổ, kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc phập phồng. Mặc dù hắn mơ hồ cảm giác mình có lẽ xuất thân trong hoàng tộc nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, chính mình lại là hậu duệ của Kiến Thành, quả thực làm hắn chấn kinh rồi, nhưng đây cũng không nói rõ được gì cả? Chẳng nhẽ hắn còn muốn đi tranh đoạt thiên hạ cùng con cháu của Lý Thế Dân sao?
Mấu chốt là hắn phải bảo vệ bí mật này, kể cả đại tỷ cũng không thể nói. Một khi bị Võ Tắc Thiên biết được, hắn chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Lúc này, Lý Trân có chút cảm giác, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Địch Yến đứng phía sau cách hắn không xa, lặng yên nhìn chăm chú hắn, cũng không quấy rầy hắn. Lý Trân thầm thở dài, hắn không muốn giấu diếm với Địch Yến nhưng lại không hy vọng Địch Yến biết được, trong lòng hắn có chút mâu thuẫn.
Trầm tư thật lâu sau, hắn trầm giọng nói:
- Sư phụ nói, ta có thể là xuất thân hoàng tộc.
Địch Yến chậm rãi đi lên phía trước, rúc vào trong lồng ngực của hắn, hạ giọng nói:
- Ta có thể hiểu được, chàng không cần nói với ta, giữ lại bí mật này trong lòng mình đi.
Lý Trân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, cười khổ nói:
- Cám ơn nàng đã hiểu cho ta.
- Chúng ta còn cần phải đi Việt Châu không?
Địch Yến lại hỏi.
Lý Trân gật gật đầu:
- Vừa rồi Triệu Thu Nương phái người báo lại, đám người Bùi Thuận Thanh đã trốn về Tân La rồi, chắc rằng hành trình chúng ta đi Việt Châu không có thu hoạch gì, nhưng ta vẫn muốn đi xem cho tới nơi tới chốn.
- Vậy khi nào xuất phát?
Lý Trân nhìn sắc trời, cười nói:
- Giờ còn sớm, chúng ta bây giờ xuất phát luôn.
Ngay lúc Lý Trân đi Dương Châu tiêu diệt dư đảng của Cao Ly Phục Quốc Hội, trước đó quân Đường ở Doanh Châu đi tiêu diệt quân tạo phản Khiết Đan đã đại bại, ba vạn quân Đường toàn quân bị diệt, tin tức khi vào tay triều đình làm cho cả triều khiếp sợ, đại quân Khiết Đan thế như chẻ tre, hướng Đàn Châu tiến quân.
Cùng lúc đó, Khả Hãn của Đột Quyết nghe nói quân Đường ở đông bắc bại trận, lập tức xuất binh đi Hà Tây, đánh bại quân Đường ở Lương Châu, cũng bắt đô đốc Lương Châu Hứa Khâm Minh, dân chúng Hà Tây đều sợ hãi, chạy trốn vào Lũng Hữu để trốn sự xâm nhập của quân Đột Quyết.
Ngay khi quân Đại Đường tây bắc và đông bắc gặp phải Đột Quyết và Khiết Đan hai mặt tập kích, sứ giả Thổ Phiên cũng tới Lạc Dương, đề xuất với Đại Đường hai nước hòa hảo, điều kiện là Đại Đường rút quân đội khỏi bốn phía An Tây, cũng đem mười phần thổ địa Đột Quyết An Tây giao cho Thổ Phiên, đây không thể nghi ngờ là biến thành yêu cầu Đại Đường cắt nhường An Tây tứ trấn cho Thổ Phiên.
Đại Đường ba mặt thụ địch, Võ Tắc Thiên lo lắng, không còn lòng dạ cơm nước, đêm không an giấc.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, cân nhắc đối sách. Lúc này, một tên thái giám ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Lâu tướng quốc cầu kiến.
Võ Tắc Thiên vội vàng nói:
- Kêu ông ấy vào.
Không bao lâu sau, Lâu Sư Đức đi nhanh đến, khom người thi lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ.
Võ Tắc Thiên thở dài:
- Lâu tướng quốc, Đại Đường hai mặt thụ địch, tình thế có thể trở nên xấu đi.
Lâu Sư Đức khẽ cười nói:
- Bệ hạ không cần phiền lòng, vi thần đã có đối sách, có thể giải tỏa âu lo của người.
Võ Tắc Thiên mừng rỡ:
- Lâu tướng quốc mời nói, có đối sách gì?
- Bệ hạ, người Đột Quyết tuy rằng tập kích quấy rối ở Hà Tây, nhưng bọn họ cũng không có chuẩn bị đầy đủ, chỉ lợi dụng cơ hội quân Đường bị Khiết Đan kiềm chế, bắt người cướp của dân ở Hà Tây, vì thần đề nghị Vương Hiếu Kiệt làm chủ tướng phía Hà Tây, người Đột Quyết nghe thấy y đến tất nhiên không dám xâm chiếm Hà Tây lần nữa.
Vương Hiếu Kiệt mùa thu năm trước vì chiến với Thổ Phiên bại trận mà bị miễn chức, trước mắt nhàn rỗi ở nhà. Võ Tắc Thiên đương nhiên biết y từng mấy lần đánh bại Đột Quyết, người Đột Quyết đối với y sợ hãi sâu sắc, chính mình lại quên mất y, Võ Tắc Thiên liền vui vẻ gật đầu nói:
- Vậy theo ý tướng quốc nói, trẫm bổ nhiệm Vương Hiếu Kiệt làm tổng quản phía Hà Tây, thống lĩnh quân Hà Tây đối kháng với Đột Quyết.
Lâu Sư Đức thấy Thánh Thượng tiếp nhận phương án của mình liền cười nói:
- Thật ra đối phó với Thổ Phiên càng dễ dàng hơn, hiện tại dân chúng Thổ Phiên cuộc sống khốn khổ, cũng không nguyện ý xâm lược Đại Đường, quan trọng hơn là hư danh của Tán Phổ, trước mắt đại quyền trong quân đều nằm trong tay tướng quân Luận Khâm Lăng, chỉ cần bệ hạ phái một tên sứ giả đến La Ta thành, cùng với Tán Phổ bọn họ nói một chút việc liên minh, thần nghĩ Luận Khâm Lăng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.
- Nói rất hay.
Võ Tắc Thiên cực kỳ khen ngợi phương án này, lợi dụng sự biến hóa của mâu thuẫn bên trong Thổ Phiên, đây quả là sách lược cực cao minh, bà cười nói:
- Không biết phái ai đi sứ Thổ Phiên là thích hợp nhất?
- Vi thần đề cử phái Võ vệ trụ tham quân Quách Nguyên Chấn đi, y từng vài lần đi sứ Thổ Phiên, tin rằng y tuyệt sẽ không làm nhục phó thác của bệ hạ.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
- Đề cử của Lâu tướng quốc, Trẫm tán thành, không biết bên Khiết Đan có đối sách gì?
Vấn đề bên Khiết Đan làm Võ Tắc Thiên nhức đầu nhất, Khiết Đan tuy là dân tộc du mục nhưng sức chiến đấu rất mạnh, đánh không lại quân Đường thì thoái lui, để quân Đường thoáng thả lọng thì lập tức khởi binh xâm lược.
Quan trọng hơn Liêu Đông lại là một trong những khu trọng điểm của Đại Đường, một khi Khiết Đan chặt đứt hành lang Liêu Đông, Cao Ly có thể sẽ tro tàn lại cháy, lại trở thành cái họa của Đại Đường, cho nên giải quyết vấn đề Khiết Đan như thế nào vẫn là tâm bệnh của Võ Tắc Thiên.
Lui địch Khiết Đan như thế nào cũng là Lâu Sư Đức tính toán bàn bạc kĩ lưỡng với Võ Tắc Thiên cho nên ông ta mới để đến cuối, Lâu Sư Đức trầm ngâm một chút nói:
- Khiết Đan cần văn võ kết hợp mới hoàn toàn đánh bại đối phương, quân Đường tuy có võ tướng dũng mãnh nhưng không có trọng thần đến ổn định đại cục, cái gọi là đầu nặng gốc nhẹ (cơ sở không vững) đánh không được lâu dài, vi thần đề nghị phái một trọng thần có thể chấn trụ Khiết Đan đi tới Hà Bắc trấn thủ, làm cho Khiết Đan không dám xâm nhập nội địa Hà Bắc.
Võ Tắc Thiên dường như nghĩ tới điều gì, bà trầm mặc một lát hỏi:
- Không biết Lâu tướng quốc đề cử trọng thần nào?
- Vi thần là chỉ Bành Trạch lệnh Địch Nhân Kiệt.
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đến trước cửa sổ, trầm tư thật lâu. Bà đương nhiên biết mục đích thật sự của Lâu Sư Đức là khuyên mình một lần nữa dùng Địch Nhân Kiệt, hai năm qua triều cương hỗn loạn, đại án nhiều lần phát sinh, quyền lực tướng quốc có xu thể lỏng lẻo, cần một lão thần đức cao vọng trọng đến trấn thủ triều cương. Lý Đức Chiêu đã bệnh chết, dựa vào một mình Lâu Sư Đức quả thật hơi yếu.
Trầm ngâm thật lâu sau, Võ Tắc Thiên chậm rãi hỏi:
- Lâu tướng quốc và Địch Nhân Kiệt không phải có hiềm khích sao? Sao lại muốn đề cử ông ta?
Lâu Sư Đức tự cho là biết chịu nhẫn nhục, cho dù bị người khác làm nhục cũng không tức giận ghi hận. Bị Địch Nhân Kiệt mắng không có khí phách, hai người từng mỗi lần gặp không để ý lẫn nhau, Võ Tắc Thiên biết việc này, liền thay bọn họ hòa giải, cho nên Lâu Sư Đức tiến cử Địch Nhân Kiệt làm cho Võ Tắc Thiên thoáng thấy khó hiểu.
Lâu Sư Đức khom người nói:
- Vi thần và Địch Nhân Kiệt chỉ là tư oán, nhưng vi thần đề cử ông ta lại là vì xã tắc Đại Đường, vi thần sao có thể vì tư oán mà không chú ý đến lợi ích chung?
Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một cái:
- Lâu tướng quân còn có thể vì xã tắc mà quên tư oán, trẫm sao có thể không theo cho được, trẫm đồng ý lời đề cử của tướng quốc, để Địch Nhân Kiệt đảm nhiệm chức Hà Bắc đạo quan quân Dung sử, thay trẫm trấn thủ Hà Bắc.
Lâu Sư Đức mừng rỡ, bèn rèn sắt khi còn nóng nói:
- Để đảm bảo sự an toàn của Địch Nhân Kiệt, vi thần đề cử Nội vệ tướng quân Lý Trân hộ vệ cho Địch tướng quốc đi về phía Bắc.
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Nói vậy hắn rất nguyện ý cống hiến sức lực, tuy nhiên kêu một người đường đường là Nội vệ tướng quân chỉ làm một hộ vệ, hơi ủy khuất, trẫm sẽ có an bài khác.
Đại Đường Thiên sách vạn tuế nguyên niên tháng bảy, Võ Tắc Thiên hạ chỉ bổ nhiệm Thứ sử Đồng Châu Kiến An Vương Võ Du Nghi làm Hữu Võ Uy Vệ đại tướng quân, thống soái đại quân một trăm ngàn tấn công Khiết Đan, đồng thời bổ nhiệm Bành Trạch lệnh Địch Nhân Kiệt làm Hà Bắc đạo quan quân Dung sử kiêm Thứ sử Doanh Châu, hiệp trợ Võ Du Nghi tiến công Khiết Đan.