- Cung thủ chuẩn bị!
Năm nghìn cung thủ quân Đường đã buông trường mâu, người người tay cầm cung, sau lưng là bình tên, bọn họ xếp thành ba hàng, Đỗ Nguyên Sơn ra lệnh, tiến lên vài bước kéo dãn cự ly.
Tầm bắn của ngạnh nỏ quân Đường khoảng hai trăm bộ, mà hiệu suất sát thương tầm bắn khoảng một trăm bước. Lúc Quân Khiết Đan xông gần đến ba mươi, cung thủ nhanh chóng chạy lui về phía sau, để trường mâu bộ binh đằng sau tiếp trận.
Quân Khiết Đan tiến vào tầm bắn sát thương chín mươi bước, bình thường binh lính có thể phát hai mũi tên. Mà nỏ binh trải qua huấn luyện có thể phát ba mũi tên. Phụ trách ngăn chặn quân Khiết Đan đều là lão binh, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, có thể phát ba mũi tên, thì tổng cộng một lần là một vạn năm nghìn mũi tên.
Hơn nữa năm nghìn trường mâu binh xếp sau đều có cung tiễn, bọn họ cũng có thể trong thời gian ngắn bắn ra một vòng, như vậy thực ra chính là hai vạn mũi tên bắn ra, uy hiếp đối với quân Khiết Đan là rất lớn. Chẳng qua kình lực cung tiễn chưa đủ, bắn không xuyên qua thuẫn của quân Khiết Đan, đại đa số về sau chỉ có thể làm ngựa bị thương, mà tên nỏ thì bất đồng, nó có thể xuyên thủng quân Khiết Đan.
Trong nháy mắt quân Khiết Đan liền xông ào vào trong tầm bắn, năm nghìn cung binh xoạt nâng Đường nỏ lên cao, chếch hướng lên góc 30 độ, tên nỏ lạnh lùng nhắm ngay vào đoàn kỵ binh càng ngày càng gần.
Quân địch càng ngày càng gần, cát vàng tràn ngập trời đất, che khuất bầu trời, đã hoàn toàn nhìn không thấy hình ảnh quân Khiết Đan, chỉ nghe tiếng trống vang, một nghìn năm trăm mũi tên của hàng thứ nhất quân Đường bay lên trời, gào thét vọt tới hướng tràn ngập cát vàng.
Hàng thứ nhất vừa bắn ra, hàng thứ hai bắn ra, ngay sau đó hàng thứ ba bắn ra. Một vòng bắn ra ba lượt, một vạn năm nghìn tên giống hệt lưới tên, phô thiên cái địa bắn về phía quân Khiết Đan.
Từng tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, không ngừng có người có ngựa trúng tên, chiến mã ngã sấp xuống không ngừng, binh sĩ ngã đi ra, tên nỏ mạnh mẽ xuyên qua mộc thuẫn trong tay Khiết Đan, bắn vào khuôn mặt và lồng ngực kỵ binh.
Nhưng Khiết Đan giết người đỏ cả mắt rồi, không để ý sinh tử, giục ngựa vội xông. Lúc này cung tiễn của trường mâu bộ binh ĐĐường quân cũng đi theo bắn ra, mũi tên như mưa, tiễn như châu chấu. Một trận huyết chiến tàn khốc do đó bắt đầu triển khai.
Một vạn năm nghìn mũi tên bắn hơn hai ngàn kỵ binh, quân Khiết Đan cuối cùng đến tất cả, cung nỗ thủ nhanh chóng rút về phía sau, trường mâu bộ binh quân Đường cũng giơ thương đối phó.
Hai quân càng ngày càng gần, hai bên thậm chí đã nhìn rõ sát khí trên mặt đối phương, nhưng sắc mặt binh lính phía trước nhất thoáng chốc thay đổi, hoảng sợ vạn phần, nhưng bọn họ đã vô pháp đình chỉ, chỉ thấy bọn họ trong tiếng thét chói tai tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trong trận chiến một tiếng vang thật lớn, hai đội quân ầm ầm đụng vào nhau, vô số người phía trước nhất trong lần đụng nhau này chết thảm, thân thể nát vụn, mũ giáp và trường thương trường mâu bị gẫy bay lên không trung, một hồi thảm thiết ác chiến do đó kéo ra.
Chiến mã và bộ binh từng bầy chém giết, lưỡi lê đao bổ, tiếng kêu thảm thiết, xương cốt bị chặt đoạn kêu răng rắc, trước khi chết cổ họng khanh khách kêu van thảm thiết.
Nhất Bách phu trưởng Khiết Đan hung hãn dị thường, tay gã cầm đại kiếm 30 cân chiến đấu, đối chiến cùng gã chính là một Đường quân tuổi trẻ, kinh nghiệm không nhiều, bị gã nắm chặt trường mâu, đâm một kiếm, chém binh sĩ Đường quân chặn ngang làm hai đoàn, nội tạng tuôn ra, máu phun tung tóe.
Một trường mâu úy Đường quân khác dáng người khôi ngô giận dữ, y phi bộ xông tới, từ phía sau đâm một thương mãnh liệt, lực đạo mạnh mẽ, đâm thấu Tỏa Tử Giáp của Bách phu trưởng Khiết Đan, mũi thương từ trước ngực lộ ra, trường mâu úy Đường quân hét lớn một tiếng đưa gã lên giữa không trung. Bách phu trưởng Khiết Đan ngửa mặt xuống phía dưới, một đôi mắt to như chuông đồng, chết không nhắm mắt.
Mặt trời dần dần bị mảng lớn mây đen che đậy, mây đen buông xuống, gió lạnh lạnh thấu xương từ phương bắc đến, thổi bay bụi trên mặt đất. Máu tươi trên mặt đất nhanh chóng kết băng, người như đưa thân vào trong hầm băng, rét lạnh làm cho người khác không thở nổi.
Trong mạch địa chiếm diện tích mấy ngàn khoảnh, hai đội quân đang tiếp tục ác chiến, nhưng thể lực của quân Đường cũng đang nhanh chóng giảm xuống. Gần mười ngày ác chiến khiến cho bọn họ đều mỏi mệt cực độ, mồ hôi và máu lẫn lộn, không ít người bởi vì thể lực tiêu hao quá độ mà hôn mê.
Nhưng kỵ binh Khiết Đan nhưng vẫn chưa tham gia tác chiến, bọn họ thể lực đầy đủ, thuật cưỡi ngựa thành thạo, kỵ binh đánh sâu vào cực kỳ sắc bén, xông vào đại trận quân Đường, chia bọn họ ra bao vây, quân Đường dần dần không chống cự nổi, liên tiếp bại lui.
- Tướng quân, mau chạy đi ! Các huynh đệ không chống đỡ nổi rồi.
Một tên binh lính hô lớn.
Đỗ Nguyên Sơn nhìn quanh xem xét, hiện tại rút lui như thế nào, một khi bọn họ duy trì không được rút lui về phía sau, Đường quân sẽ gần như hoàn toàn sụp đổ, đem kịch chiến diễn biến thành một trận giết hại lớn.
Nhưng hiện thực tàn khốc như thế, y trơ mắt nhìn từng nhóm sĩ binh Đường quân bị tàn sát, kêu rên khóc gào, ôm đầu chạy thục mạng. Cánh tả đã dẫn đầu gần như hoàn toàn sụp đổ. Mắt thấy toàn quân thất bại, Đỗ Nguyên Sơn nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài:
- Không thể ngờ được Đỗ Nguyên Sơn ta chết ở chỗ này!
Y muốn hạ lệnh toàn quân lui lại, nhưng vào lúc này, phương xa chợt truyền đến tiếng kèn vang dội, tiếng kèn giống hệt một hồi gió xuân loại thổi tan trời đông giá rét, cũng thổi rối loạn lòng quân Khiết Đan, bọn họ đều rút lui về phía sau, dừng giết hại đối với sĩ binh Đường quân.
Chỉ thấy mấy ngàn kỵ binh Đường quân phi như bay về hướng bên này, một lá cờ lớn đón gió phấp phới cờ lớn thêu lên hai chữ ‘Thiên kỵ’, đây là năm nghìn quân Lý Trân chạy tới.
Hơn một vạn sĩ binh Đường quân hoan hô, sĩ khí đại chấn, Đỗ Nguyên Sơn cảm động nước mắt tuôn ra.
Lúc này trời sắc đã gần đến hoàng hôn, quân Khiết Đan cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, binh quân Đường chợt đánh tới kỵ khiến cho bọn chúng trận cước đại loạn. Lạc Vụ Chỉnh kinh ngạc, quân Đường dĩ nhiên là theo phía sau lưng bọn họ đánh tới, lại không nghênh chiến, bọn họ liền gặp phải hai mặt địch, gấp đến độ y hô lớn:
- Tập kết đội ngũ! Tập kết đội ngũ!
Nhưng kỵ binh Khiết Đan cơ cơ bản đã phân tán nhỏ, nhất thời không thể nào tập kết đội ngũ. Lúc này, năm nghìn kỵ binh quân Đường đã phô thiên cái địa đánh tới, hơn ngàn bộ binh Khiết Đan bối rối bắn tên về phía kỵ binh quân Đường.
- Đánh tan quân Khiết Đan, giết…………
Vô số kỵ binh Đường quân vung đao rống to. Địch Yến theo thật sau Lý Trân, nàng cũng kích động được vung đao hô to:
- Giết.
Lý Trân huy động chiến đao, hắn ở trên chiến mã bay nhanh chạy vội, Phi Dương lông bờm màu trắng bay phía trên ngân sắc mũ giáp của hắn.
Phía sau hắn, cờ lớn quân Đường phấp phới trong gió, thiên quân vạn mã rong ruổi tại nguyên dã, năm nghìn kỵ binh gào thét về phía trước, cát dưới vó ngựa cuồn cuộn tung bay, bụi đất ngập trời, che hết cả hoàng hôn, sát khí như Đường quân trên Hoàng Nguyên, quét về hướng quân Khiết Đan.
Sự đen tối của quân Đường Ám tại thời khắc này bị xua tan, quân Khiết Đan khóc thét, bao phủ bọn họ là sợ hãi cực độ, không biết làm sao.
- Tập kết! Chống cự
Lạc Vụ Chỉnh khàn giọng kêu gào, nhưng quân Đường xông ào vào hậu quân bọn họ, mấy ngàn bộ binh Khiết Đan không kịp chỉnh đội đã biến thành quỷ dưới đao quân Đường, khắp nơi kêu rên, đầu người cuồn cuộn rơi xuống đất, chiến đao huy động lên chướng mắt ánh sáng, trường mâu như rừng, cả vùng đất quanh quẩn rống giận của quân Đường, quân Khiết Đan bỏ chạy tứ phía.
Ngoan cố chống cự, ba nghìn trạm kì binh Khiết Đan hộ vệ chủ tướng Lạc Vụ Chỉnh cũng bị quân Đường đột nhiên tới kinh hãi lạnh mình, nhưng bọn y liều chết chống cự như cũ.
Ba nghìn bộ binh Khiết Đan đứng thành hàng, có tay cầm trường mâu, giương cung tên, và trường kiếm, ý đồ liều chết chống cự, nhưng kỵ binh quân Đường đông nghịt trong nháy mắt vọt tới, khí thế phong bạo đánh sâu vào làm cho bọn chúng không mở mắt được, không ít người kêu gào tuyệt vọng.
Năm nghìn kỵ binh quân Đường quân như như gió bão mưa rào xông ào ào vào trong quân Khiết Đan,
Binh lính Khiết Đan quay cuồng dưới vó ngựa, hoành đao chém đứt cổ bọn chúng, trường mâu đâm xuyên qua ngực bọn chúng, đầu người lăn xuống đất, chân tay máu me tung tóe, máu tràn ngập trong không khí, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Quân Đường như thủy ngân xuyên thấu đại trận quân Khiết Đan, chia ra bao vây bọn chúng. Mặc dù quân Khiết Đan dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng sức chiến đấu của bộ binh và kỵ binh sức cách xa, khiến cho bọn chúng liên tiếp bại lui, chết thảm trọng.
Một vạn hai ngàn quân Đường rốt cục sắp xếp ổn thỏa đội ngũ, sĩ khí binh lính một lần nữa phấn chấn. Mắt thấy kỵ binh quân Đường đi qua, Đỗ Nguyên Sơn kích động được không thể nào tự kiềm chế, quay đầu lại hét lớn:
- Các huynh đệ, theo ta giết địch!
- Giết!
Mấy ngàn sĩ binh Đường quân hò hét xông về hướng kỵ binh Khiết Đan , trường mâu như rừng đều đâm về hướng kỵ binh quân Khiết Đan. Giờ đây quân Đường sĩ khí đại chấn, vô số quân Khiết Đan chọn hạ chiến mã, chiến cuộc đang nhanh chóng thay đổi.
Tại trong đội ngũ kỵ binh quân Đường, năm trăm kỵ binh Nội vệ quân Đường đi theo Lý Trân phóng ngựa bay nhanh, bọn họ như một con dao sắc nhọn, xuyên thẳng phía sau lưng đội thân binh của Lạc Vụ Chỉnh, chỉ một thoáng liền giết mở một đường máu.
Lý Trân vung chiến đao, quân Khiết Đan chết dưới đao hắn không đếm được. Lúc này bọn họ cách Lạc Vụ Chính đã không đủ ba trăm bước, Lý Trân có thể nhìn thấy rõ ràng kim sắc mũ giáp của Lạc Vụ Chỉnh, đây là sau khi y tàn sát hàng loạt dân trong thành Triệu châu, Tôn Vạn Vinh ban nón trụ của mình cho y.
Lý Trân nghĩ đến
Vương Hiếu Kiệt chết thảm, ánh mắt hắn trở nên đỏ bừng, hét lớn một tiếng:
- Người nào lấy được đầu thủ lĩnh quân giặc, quan thăng một bậc, tiền thưởng hai ngàn xâu!
Binh lính quân Đường nghe trọng thưởng như được khích lệ, trở nên như hổ đói, người người phía sau tiếp trước, giết về hướng chủ tướng Khiết Đan cách hơn mười bước, giết binh lính Khiết Đan liên tiếp bại lui, xác người khắp nơi trên đất, đã cách Lạc Vụ Chỉnh còn rất gần rồi.
Lý Trân không chút do dự, tháo cung tiễn xuống, hắn hai chân giữ ngựa, giương cung lắp tên, thúc ngựa chạy, người chiếu nghiêng, tiễn như chớp bắn ra, thẳng đến Lạc Vụ Chỉnh.
Giờ đây tầm mắt của Lạc Vụ Chỉnh bị kỵ binh quân Đường quân ngăn cản, y gặp quân Đường đã giết đến gần mình, vội vàng hạ lệnh mười mấy tên thân binh hộ vệ chuẩn bị phá vòng vây chạy trốn, mũi tên Lang Nha bay nhanh đến trước mặt y. Lạc Vụ Chỉnh bất ngờ, nhưng đã tránh không kịp, “phập”,
y bị một mũii tên bắn trúng cổ họng.
Lạc Vụ Chỉnh lấy tay che cổ họng, ngã xuống ngựa, thân binh của y vội vàng đỡ lấy y. Tửu Chí đã suất mười mấy kỵ binh quân Đường giết đến. Tửu Chí con mắt đều đỏ ngầu, vung đao chém lung tung.
Thân binh của Lạc Vụ Chỉnh gặp những quân Đường hung mãnh vô cùng, không thể nào ngăn cản, mà chủ soái xem chừng đã không sống được. Rơi vào đường cùng, bọn họ buông chủ soái chạy trốn về hướng tây.
Tửu Chí xoay người xuống ngựa, giơ tay chém xuống cổ họng Lạc Vụ Chỉnh, đem chặt bỏ đầu Lạc Vụ Chỉnh. Y lên ngựa, giơ lên đầu người la to:
- Tên đầu sỏ bên địch đã bị ta giết chết! Tên đầu sỏ bên địch đã bị ta giết chết!
Địch Yến thấy Tửu Chí đoạt công lao của Lý Trân, tức giận thấp giọng mắng:
- Người này da mặt sao dầy như vậy?
Lý Trân không màng tới Tửu Chí tranh công, hắn hét lớn một tiếng nói:
- Tên đầu sỏ bên địch đã chết, các huynh đệ, theo ta giết!
Từ việc Lạc Vụ Chỉnh bị quân Đường giết chết, soái kỳ cũng bị binh sĩ quân Đường chém ngã, hơn một vạn quân Khiết Đan trong tinh thần tuyệt vọng và sợ hãi gần như hoàn toàn sụp đổ, bọn họ tranh nhau chạy trốn chết, quăng mũ cởi giáp, chạy trốn.
Kỵ binh Khiết Đan liều mạng chạy về phương bắc chạy trốn, nhưng bộ binh lại thương vong nghiêm trọng, bọn họ chạy không qua được thiết kỵ Đường quân, đều ngã xuống đất, móng ngựa phẫn nộ từ trên người bọn họ chạy như bay mà qua.
Quân Khiếtt Đan tiên phong được phát động, bọn họ giơ lên cao tấm chắn, chiến mã chạy chồm, cát vàng nổi lên cuồn cuộn, sát khí tràn ngập sa mạc, thổi quét về hướng quân Đường.