Hỏa Trưởng Trương Nhiên trực Nội vệ đêm nay là người vô cùng khôn khéo. Y phát hiện chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, đây đã là tốp xe bò thứ hai, tình hình rất lạ thường.
Y lập tức ra lệnh cho một binh lính hỏa tốc đến bẩm báo cho Lý Trân, đồng thời thay y phục cùng hai gã thuộc hạ cải trang chuẩn bị theo dõi đội xe bò này.
Lão ni Hà Nội được hai gã đệ tử trẻ tuổi đỡ xuống, từ từ đi từ sân trong chùa ra. Bà ta quay lại dặn dò Trụ trì Trí Văn và mấy người nữ ni trung niên:
- Ta đi mấy ngày sẽ quay về, các ngươi trông coi chùa chiền, đừng có đối đầu với quan phủ, chuyện gì cũng phải đợi ta về rồi nói.
- Xin sư phụ yên tâm, chúng con sẽ trông coi tốt chùa chiền.
Lão ni Hà Nội ngồi lên một chiếc xe bò, nói với phu xe:
- Xuất phát thôi!
Mấy chiếc xe bò từ từ dời đi, kéo mấy chục chiếc hòm nặng nề đi về phía đông, hơn mười võ tăng làm hộ vệ cầm đao đi theo sát xe bò. Đúng lúc xe bò đi chưa được bao lâu thì phía sau xuất hiện ba người bán hàng rong đi theo xe bò với tốc độ không nhanh không chậm. Cách hơn 300 bước chân, trong bóng đêm dày đặc, võ tăng hộ vệ rất khó nhìn thấy bọn họ.
Đúng lúc đó, Lý Trân cũng nhận được tin, hắn lập tức nghĩ ra đây là lão ni Hà Nội đã mang vàng và tiền của từ trong địa cung ra. Tìm một nửa số vàng còn lại của Vi Thập Phương cũng chính là một trong những nhiệm vụ mà Võ Tắc Thiên giao cho hắn. Hắn đã tập trung vào mục tiêu đâu thể cho phép số vàng này chuyển đi được.
Lý Trân một mặt phái Triệu Thu Nương vào cung bẩm báo với Thượng Quan Uyển Nhi, đây là kết quả thỏa hiệp giữa hắn và Thượng Quan Uyển sau một hồi cãi vã không thoải mái. Lý Trân có thể không cần đến mệnh lệnh của nàng để hành sự nhưng điều kiện là nhất định phải đồng thời báo cáo với nàng.
Không cần phải nghi ngờ nữa, Triệu Thu Nương chính là người báo cáo tốt nhất. Lý Trân biết quan hệ giữa nàng và Thượng Quan Uyển Nhi có chỗ không bình thường.Thậm chí Thượng Quan Uyển Nhi còn tin tưởng Triệu Thu Nương hơn cả mình, nếu không phải Triệu Thu Nương cương quyết không chịu đảm nhiệm chức Thống lĩnh Nội vệ thì chức này cũng không đến lượt Lý Trân.
Triệu Thu Nương vội vàng vào cung tìm Thượng Quan Uyển Nhi. Lý Trân dẫn tám mươi binh sĩ Nội vệ lên mình ngựa phi gấp về phía đông.
Lão ni Hà Nội nắm thời gian rất khéo, lúc bà ta ra cửa chưa được lâu, cửa thành đã từ từ đóng lại. Lúc Lý Trân dẫn tám mươi binh sĩ Nội vệ chạy đến cửa thành đã có mấy tên lĩnh cầm mâu ngăn cản bọn họ.
- Bên trên có lệnh không phải là tình huống đặc biệt thì không cho phép mở cửa thành.
- Nội vệ chấp hành công vụ khẩn cấp.
Giáo úy Vương Tông Ý giơ cao lệnh bài, mấy tên lính do dự một chút rồi vội chạy lên thành. Tình huống đặc biệt của bọn họ là chỉ hoàng đế vào thành nhưng Nội vệ chấp hành công vụ có phải là tình huống đặc biệt hay không thì họ không biết, chỉ có thể chạy đi xin chỉ thị.
Có lẽ vì Nội vệ luôn có quyền lực đặc thù mà đám quan quân thủ thành không làm khó dễ bọn họ. Cửa thành vừa mới mở ra, Lý Trân đã dẫn mọi người phi thẳng ra ngoài thành.
Ngoài cửa đông không phồn hoa bằng thành nam, chỉ đi chưa đến ba dặm quán trọ và quán rượu hai bên đường đã dần biến mất, thay vào đó là những rừng cây, núi đá lớn. Đường xá mấp mô xuyên vào trong rừng cây, lối rẽ phía trước có hai đường lớn và một lối nhỏ.
Lý Trân ghìm chặt chiến mã, nhìn về bốn xung quanh, hắn cho rằng Trương Nhiên chắc chắn sẽ để lại một số người đợi mình, chỉ cho mình đạo lộ chính xác, quả nhiên có một bóng người đen xì thấp bé lao từ trên đồi núi xuống. Chính là một binh sĩ Nội vệ mà Trương Nhiên giữ lại, anh ta chỉ về đường phía nam hô:
- Xe bò đi vòng về phía nam rồi.
Lý Trân trầm tư một lát, hai chân kẹp chặt chiến mã phi như bay đuổi theo từ một lối nhỏ chạy về phía nam hướng huyện Y Khuyết. Tám mươi binh sĩ Nội vệ bám sát theo hắn.
- Ngươi ở lại đây chờ Triệu giáo úy!
Lý Trân bỏ lại một câu cho tên binh sĩ Nội vệ báo tin.
..
Hai đội xe bò của lão ni Hà Nội cùng hội lại trên đường, tổng cộng có 12 chiếc xe bò vận chuyển 40 cái hòm lớn, bên trong toàn vàng bạc, châu báu và tiền. Số tiền này vốn là dùng để trả cho việc ăn ở của đa số tín đồ, bà ta đi về phía đông. Đám tín đồ của bà ta ở trong mấy thị trấn nhỏ vùng gần Huỳnh Dương.
Nhưng lão ni Hà Nội lại không định giao cho đám tín đồ số tài sản này, bà ta giữ lại cho mình để đảm bảo cho nửa đời sau vinh hoa phú quý của bà ta. Bà ta không ngu xuẩn như Tiết Hoài Nghĩa, lại muốn tự diệt vong, bà ta không làm, bà ta muốn rời khỏi Lạc Dương sống ở phía nam.
Người đồng hành cùng bà ta ngoài hai mươi đệ tử nữ trẻ tuổi còn có mười lăm võ tăng. Đây không phải là võ tăng chùa Bạch Mã mà là tín đồ của bà ta, chính là võ tăng mà bà ta nuôi dưỡng. Bọn họ bảo vệ đội xe bò này đi Ba Thục.
Lão ni Hà Nội không lo những trạm kiểm soát ven đường, bà ta có kim bài của Tiết Hoài Nghĩa, quan phủ dọc đường không ai dám động đến bà ta.
Điều lo lắng duy nhất là bị trộm cướp chặn đường. Trị an của vùng Lạc Dương rất tốt nhưng dời khỏi Lạc Dương thì rất khó nói. Cho nên, bà ta định trốn ở huyện Y Khuyết mấy ngày rồi nghĩ cách đi tiếp bằng thuyền.
Đội xe bò đi chậm rãi trên đường, thùng đựng tiền rất nặng khiến xe bò kêu két két, xe bò đã đi cố hết sức.
Lão ni Hà Nội nhìn về phía trước, đó là một khoảng đất trống trải, rừng cây cách xa mấy trăm mét, bà ta hỏi phu xe:
- Phía trước là nơi nào?
- Sư thái không biết đấy thôi, phía trước gọi là Ngư Thần Khẩu, đi tiếp về phía trước là một con sông nhỏ, cầu gỗ rất cũ nát chúng ta qua cầu sẽ có chút phiền đấy!
- Huyện Y Khuyết còn xa không?
- Còn sớm mà! Ít nhất phải sáng mai mới tới, chúng ta đi quá chậm.
Lão ni Hà Nội rầu rĩ hừ một tiếng, xe bò đi kì cạch, không lâu sau thì đến khoảng đất rộng lớn. Hai bên đường đều là cỏ, phía xa có một con sông nhỏ uốn lượn chảy qua một vùng quê.
Đúng lúc này, có mấy tên võ tăng cùng kêu thảm một tiếng. Bọn họ bị trúng tên, ngã xuống đất, ngay sau đó là tiếng vó ngựa vang lên từ bốn phía. Chí thấy kỵ sĩ từ bốn phương tám hướng chạy đến.
Đám nữ ni sợ hãi đến mức kêu thất thanh, tránh vào trong xe bò run lên cầm cập. Mấy võ tăng muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại nhưng vô tình bị tên bắn trúng. Những võ tăng còn lại sợ đến mức quỳ hết xuống xin tha mạng.
Lão ni Hà Nội kinh sợ hồn bay phách lạc, muốn chạy trốn mà không động đậy được, chỉ tựa đầu vào trong xe bò, lớn tiếng quát to:
- Tha mạng, tha mạng!
Xe bò bị bắt dừng lại, đám phu xe đều ngã quỵ xuống đất còn lại mấy võ tăng đều bị đám lính Nội vệ dùng dây thừng trói lại. Hai mươi nữ ni trẻ tuổi bị đuổi sang một bên.
Lúc này, Lý Trân giục ngựa đi đến trước xe bò của lão ni Hà Nội. Hắn dùng trường kiếm vén rèm che lên, chỉ thấy một lão ni cô béo mập rúc trong xe. Bà ta nhìn thấy trường kiếm sợ đến mức kêu thất thanh:
- Đừng giết ta, tha mạng!
Lý Trân cười lạnh một tiếng, một tay lôi bà ta ra khỏi xe bò, quẳng bà ta ngã thật mạnh xuống đất:
- Trói bà ta lại.
Mấy tên lính đi lên trói lão ni Hà Nội lại, bà ta vô cùng sợ hãi đến mức ngất đi.
Lúc này, Triệu Thu Nương dẫn mấy tên nội vệ chạy gấp đến. Nàng đi đến bên cạnh Lý Trân ghìm chặt chiến mã thở hổn hển nói:
- Thượng Quan xá nhân nói, bắt họ đến sơn trang Minh Tú giam lại, không được để lọt ra bất cứ tin tức gì.
Sơn trang Minh Tú ở phía đông bắc Lạc Dương, là trang viên riêng của Thượng Quan Uyển Nhi ở Lạc Dương, rộng mấy ngàn mẫu đất, phong cảnh hữu tình. Nghe nói Cố Ảnh suất lĩnh các võ sĩ Thượng Thanh ở trong sơn trang đó.
Lý Trân lập tức hạ lệnh:
- Bắt hết bọn họ lên xe bò, quay lại hướng bắc!
…
Trong Ngự thư phòng điện Trinh Quán, tuy Võ Tắc Thiên bị cảm chưa khỏi nhưng đám tấu chương chất như núi khiến bà không thể không ôm cả bệnh đến Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe báo cáo.
Cũng may, bà có Thượng Quan Uyển Nhi là trợ thủ đắc lực làm cho gánh nặng của bà được giảm bớt rất nhiều.
- Bệ hạ, Thiên đường đã xây xong, quyết toán tiền công là 354800 quan tiền, trong kho chỉ còn 44 vạn quan.
- Gần đây còn khoản chi nào khác không?
Võ Tắc Thiên hỏi với vẻ mệt mỏi.
- Còn Thiên Khu cần 1000 cân chinh đồng cuối cùng. Lương Vương đã lệnh cho các Hồ Thương góp được 800 ngàn cân, còn thiếu 20 vạn cân có lẽ sẽ gom góp trong dân chúng. Nhưng ít nhất cũng phải chi ba vạn quan tiền. Còn chi hằng ngày, ít nhất phải có tám vạn quan tiền, còn ngày lễ mừng thọ của bệ hạ…
- Được rồi!
Võ Tắc Thiên đau khổ chỉ vào cái đầu của mình, Thượng Quan Uyển Nhi liền đi lên vuốt hai bên huyệt Thái Dương cho bà. Nàng biết Thánh thượng đau đầu vì kho tiền không đủ nên cười nói:
- Uyển Nhi đề nghị giao thuế của Phủ Hà Nam và Quan Trung vào kinh thành, chữa cháy trước cho mấy thứ. Mặt khác có thể cổ vũ dân chúng tổ chức hội đèn lồng Thượng Nguyên, cũng có thể tiết kiệm chi phí, còn có Vô già pháp hội, Thánh thượng xem…
Nói đến đây thì Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại, Vô già pháp hội được định ra từ tháng mười năm ngoái. Hằng năm trước tết Nguyên Tiêu đều phải tổ chức trong Hoàng thành, là dự án của Võ Tắc Thiên và Tiết Hoài Nghĩa, chi rất nhiều. Năm nay có cần cử hành tiếp không?
Võ Tắc Thiên trầm tư một lát rồi nói:
- Cử hành pháp chính là sự thành kính của trẫm đối với Phật tổ, không liên quan đến ân oán cá nhân. Năm nay vẫn cử hành theo lẽ thường, phái người đi nói với Lương quốc công. Nếu ông ta đồng ý tham gia, trẫm cũng không phản đối.
Nét mặt của Võ Tắc Thiên rất bình tĩnh, giống như thái độ của bà với Tiết Hoài Nghĩa, cho dù y gây ra cho bà những mầm tai họa khó có thể tha thứ được nhưng dù sao y vẫn có công giúp bà đăng cơ. Y đã cùng bà vượt qua vô số những đêm khó ngủ, Võ Tắc Thiên không hi vọng trở mặt, bà chỉ muốn giáo huấn cho Tiết Hoài Nghĩa một bài học thật sâu sắc, sau đó để y im lặng ở chùa Bạch Mã tu tâm dưỡng tính sống qua quãng đời còn lại.
Đây là kết quả lý tưởng nhất, cho nên sau hai lần dạy dỗ Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên vẫn cho y cơ hội sửa lỗi xem y có nắm bắt cơ hội này hay không, cơ hội này đương nhiên chính là Vô Già pháp hội.
Thượng Quan Uyển Nhi không có bất kỳ thái độ nào mà gật đầu:
- Uyển Nhi sẽ phái người báo cho Lương quốc công biết.
- Không cần ngươi đi nói, trẫm đã giao cho Cao Diên Phúc báo cho ông ta rồi.
Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút lại nói:
- Ngươi hãy tập trung xử lý chính vụ đi, làm giản biểu thu chi của ba tháng giao cho trẫm trước. Ngươi đi thảo luận với đám tướng quốc một chút! Có thể cố gắng được bao nhiêu thì cố gắng, ngày lễ mừng thọ năm ngoái quá lớn, năm nay trẫm muốn tiết kiệm một chút.
- Uyển Nhi tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên cười vỗ vỗ lưng:
- Trẫm không được khỏe, ngươi vất vả hơn rồi!
- Bệ hạ hãy dưỡng bệnh cho tốt, Uyển Nhi có thể gánh vác được.
Lúc này, Võ Tắc Thiên nhớ lại ở ngự y phòng Lý Trân quyết đoán khống chế Tiết Hoài Nghĩa khiến bà nhớ đến dáng người phóng khoáng của Lý Trân trong cuộc bắn báo vào đông thú, kỹ năng võ công mỹ cảm ấy khiến tim bà đập thình thịch.
Bà liếc nhìn sang Thượng Quan Uyển Nhi, làm như không có chuyện gì nói:
- Uyển Nhi, trẫm phát hiện hình như ngươi và Lý Trân tiếp xúc cũng không nhiều! Có phải ngươi…
Thượng Quan Uyển Nhi cười hơi cắn nhẹ môi duới:
- Uyển Nhi và hắn thường ở cùng nhau, chì là chuyện quan không thể để quá nhiều người biết.
- Thật sao? có lẽ trẫm nghĩ sai rồi, ngươi đi làm đi! Có Thẩm ngự y điều dưỡng cho trẫm, tin là trẫm sẽ nhanh hồi phục thôi!
Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ rồi chậm rãi lui xuống. Võ Tắc Thiên nhìn thấy bóng nàng dời đi liền lập tức dặn dò:
- Tìm Cao công công đến đây!