Thê tử của Diêu Hi là Vương thị ngồi một bên gạt nước mắt. Lý Trân nắm tay Diêu Hi, trong lòng phẫn nộ dị thường, đã không còn chỉ là thâm cừu của Địch Nhân Kiệt nữa rồi, còn có thù hận của huynh đệ hắn, hắn phải đòi lại cả vốn lẫn lời từ huynh đệ Trương thị.
Lúc này, Diêu Hi chậm rãi mở mắt ra, miễn cưỡng cười với Lý Trân:
- Trân đại ca, kỳ thật ta còn có thể chịu được, nhưng ta chỉ sợ bọn họ chỉ ra và xác nhận huynh hạ độc, nên ta đã đứng ra nhận rồi.
Trong lòng Lý Trân cảm động, vỗ nhẹ sau lưng gã:
- Ta đã sớm biết đệ kiên cường hơn người bình thường nhiều.
- Đúng vậy! Ít nhất đệ so với tên mập mạp chết bầm kia khá hơn nhiều.
Diêu Hi khẽ cười nói:
- Đánh y hai cái, y đã gào thét cam đoan giống như giết heo rồi.
Lý Trân thấy gã còn có thể nói giỡn, trong lòng liền nhẹ nhàng hơn, cười nói:
- Dưỡng thương cho tốt, qua mấy ngày nữa khỏe hơn nói không chừng sẽ tới thăm đệ.
- Y tới rồi sao?
Lý Trân gật gật đầu, Diêu Hi thở dài một tiếng:
- Đã nhiều năm không gặp y, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lý Trân bảo ngự y chiếu cố Diêu Hi, hắn liếc Vương thị ra dấu một cái. Vương thị vội vàng theo hắn đi ra gian ngoài, Vương thị lo lắng hỏi:
- Lý đại ca, phu quân tôi vẫn bị kiện sao?
Lý Trân cười nói:
- Yên tâm đi! Chuyện này hẳn là không việc gì rồi, Huynh Đệ Hội của ta có người chuyên môn bảo hộ, sẽ không có chuyện gì, nhưng còn đệ muội, ta có chút lo lắng, muội tốt nhất nên mang đứa nhỏ đến ở trong phủ của ta, nơi đó sẽ có binh lính bảo hộ nghiêm mật.
Ánh mắt Vương thị lộ ra vẻ sợ hãi, nàng gật đầu:
- Muội sẽ mang đứa nhỏ đến tìm Khinh Ngữ tỷ.
Lý Trân rời khỏi Hoàng thành trước một bước, trực tiếp đến quân nha Nội vệ tìm Trương Lê, bởi vì Võ Du Kỵ đi Trường An thay Lý Trân giữa chức ở Tây Kinh, Trương Lê cũng luận lý thành chương thăng làm tướng quân Nội vệ, nắm giữ năm nghìn quân Nội vệ. Tuy nhiên triều đình và dân chúng vẫn cho rằng, Trương Lê vẫn thuộc phe phái Thái Bình công chúa như cũ, chuyện này là bởi vì thê tử của Trương Lê chính là muội muội duy nhất của Võ Du Kỵ, liên quan đến Thái Bình công chúa.
Mặc dù như thế, trong triều đình có một loại thuyết pháp “Đôn Hoàng hệ”, chính là chỉ đại tướng quân Thiên Kỵ doanh Lý Trân, tướng quân Nội vệ Trương Lê cùng với phụ thân của Trương Lê là tổng quản Ngọc Môn đạo Trương Đình, còn có tả vệ trung lang tướng Lý Bàn, ..v..v. tuy nhiên thuyết pháp này không được nhiều người đồng ý, cũng chỉ là một cách nói mà thôi.
- Tình huống Diêu Hi thế nào?
Vừa thấy mặt, Trương Lê liền không nhịn nổi gấp gáp hỏi Lý Trân.
- Bị đánh rất thảm, tuy nhiên tạm thời không lo đến tính mạng.
Lý Trân ngồi xuống uống một ngụm trà, lại nói:
- Đây là nhờ Thượng Quan Xá Nhân cứu người đúng lúc, ta nghe nói nếu chậm thêm một lát, Võ Ý Tông sẽ dùng hỏa hũ hình bức Diêu Hi chỉ điểm ra ta, khi đó tính mạng của y liền khó bảo toàn.
Trương Lê gật đầu:
- Xem ra hai người muốn họ đẩy ngươi vào chỗ chết, nguơi tuyệt đối phải cẩn thận, bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Lý Trân lạnh lùng nói:
- Ta còn đang hi vọng bọn chúng đừng có dừng tay, để ta đấu với bọn chúng một trận, ta và bọn chúng thù sâu như biển, bọn chúng không chết, mối thù này liền không giải được.
Trương Lê đứng dậy đóng cửa, thấp giọng nói với Lý Trân:
- Ta nhận được tin tức, Võ Du Ninh được phong làm thân vương rồi.
Thê tử của Trương Lê là ấu muội của Võ Du Ninh, Trương Lê biết tin này chẳng có gì lạ, nhưng Lý Trân cũng hiểu được thâm ý sau tin tức này, trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ:
- Tin tức chính xác không?
- Hẳn là chính xác, ngay cả danh hiệu cũng đã nghĩ ra, hình như là Yến Vương.
Một lúc sau, Lý Trân không nói gì. Hắn vốn muốn cùng nói chuyện với Trương Lê về việc huynh đệ Trương thị một chút, không ngờ Trương Lê lại nói cho hắn biết tin này trước. Lý Trân đương nhiên hiểu chuyện này có ý nghĩa gì, cái gọi là thân vương Võ thị, trước mắt chỉ có hai người, một là Ngụy Vương Võ Thừa Tự, một là Lương Vương Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự đã chết, hiện tại chỉ còn lại một người là Võ Tam Tư.
Nếu Võ Du Ninh được phong làm thân vương, vậy nghĩa là y được vào dòng chính của Võ thị, liền có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế, xem ra Võ Tắc Thiên tuy rằng không muốn Võ Tam Tư kế vị, nhưng vẫn hy vọng truyền ngôi Hoàng đế cho gia tộc Võ thị.
Võ Du Ninh từng đảm nhiệm chức tướng quốc ba năm, bất kể năng lực trị quốc hay là uy vọng đều vượt xa Võ Tam Tư, xem ra năm đó Võ Tắc Thiên bổ nhiệm Võ Du Ninh làm tướng quốc, cũng đã nghĩ đến khả năng để Võ Du Ninh kế vị.
Tin tức này tuyệt đối là chuyện khiến cho gia tộc Võ thị và gia tộc Lý thị khó ngủ. Lý Trân vừa nghĩ lại, nếu Trương Lê đã biết chuyện, như vậy khẳng định Thái Bình công chúa cũng biết, Võ Tam Tư chẳng lẽ còn chưa biết.
Hắn ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Võ Du Ninh tìm ngươi chưa?
Trương Lê lắc đầu:
- Y không có tìm ta, nhưng ta nghe ấu nương nói, Du Ninh tựa hồ không quá nguyện ý nhận, rất do dự, cho nên chuyện này còn chưa có kết luận, ta định tối nay sẽ nói cho ngươi biết.
Lý Trân cũng biết, dã tâm của Võ Du Ninh còn kém Võ Tam Tư xa, hơn nữa không muốn kéo bè kết đảng, trong phe phái Võ Thừa Tự, uy vọng của y đã vượt xa Võ Thừa Tự, nhưng y vẫn không muốn thay thế Võ Thừa Tự, sau khi Võ Thừa Tự chết y cũng không muốn tiếp nhận vị trí đứng đầu một hệ phái Võ thị, làm cho Võ Tam Tư dần dần thống nhất gia tộc Võ thị, liền đem mấy con trai của Võ Thừa Tự và huynh đệ Võ Du Ninh bài trừ ra ngoài.
Chẳng qua từ thái tử lên đến vị trí hoàng đế lại là một việc khác, Võ Du Ninh có thể đứng vững trước sự hấp dẫn này sao? Lý Trân thực sự hơi hoài nghi.
- Đúng rồi, ngươi tìm ta có việc gì sao?
Lý Trân gật đầu:
- Ta muốn biết chút ít tình huống của huynh đệ Trương thị, thế lực của họ rốt cục nhiều bao nhiêu?
- Nói thế nào nhỉ? Quyền thế của họ quả thật ngập trời, có khi bọn họ chính là đại biểu cho ý chí thiên tử.
- Không nói cái này, ta nói là bên ngoài hoàng quyền.
Trương Lê suy nghĩ một chút nói:
- Tướng quốc Dương Tái Tư là người phát ngôn của họ trên Chính sự đường, mặt khác binh bộ thượng thư Tông Sở Khách cũng là người của bọn họ, tả môn vệ đại tướng quân Võ Ý Tông, vũ lâm quân Lý Giai Cố, Lạc Dương lệnh Trương Xương Kỳ, hình bộ thị lang Trương Đồng Hưu, còn có một ít quan viên tầng dưới, nhưng đều kém mấy người trên.
- Nếu thêm Võ Tam Tư thì sao?
- Nếu cộng thêm thực lực của Võ Tam Tư, chỉ sợ tình thế sẽ không giống với lúc trước, hơn nữa lúc này trong triều đình phái trung lập chiếm đa số, tất cả mọi người sẽ không tùy tiện đứng về phe nào, đều muốn xem chừng thế cục, hơn nữa hiện tại Địch tướng quốc qua đời, vị trí tướng quốc này rất nhiều người đều đang nhắm vào, một khi hai tên họ Trương liên thủ với Võ Tam Tự, vị trí này khó có thể bảo toàn.
Hai người nói thêm chút nữa, Lý Trân liền đứng dậy cáo từ, quay về nhà mình.
Thời gian đã đến lúc hoàng hôn, từ lúc trưa, vợ con Lý Trân được năm mươi thân binh hộ vệ đã trở về trong Phúc Thiện Phường. Lý Trân an bài gần hai trăm thân vệ trong phủ mình, ngày đêm bảo hộ vợ con an toàn, hắn biết rằng Nhị Trương sẽ không có lòng tốt bỏ qua, rất có thể sẽ xuống tay với người nhà của mình.
Không chỉ là vợ con mình, còn có vợ con Diêu Hi và vợ con Tửu Chí, cũng may phủ đệ của Lý Trân có diện tích khá lớn, phòng trống rất nhiều, mọi người ở cùng cũng không thấy chật chội, càng náo nhiệt thêm vài phần.
Lý Trân vừa về đến nhà, Địch Yến liền nói, Lý Thành Khí đang chờ ở ngoại thư phòng. Lý Trân thay một bộ quần áo, liền bước nhanh đến ngoại thư phòng.
Trong phòng, Lý Thành Khí đang ngồi uống trà trước bàn, thấy Lý Trân đi vào, y vội vàng đứng dậy cười nói:
- Quấy rầy đại tướng quân nghỉ ngơi rồi.
- Không sao, đã ăn cơm tối chưa, uống chén rượu chứ?
Lý Trân bảo nha hoàn đưa lên mấy đĩa thức ăn và một bầu rượu, cười rót cho Lý Thành Khí một chén:
- Hôm nay sao điện hạ lại đến tìm ta?
- Là phụ thân lo lắng tướng quân gặp chuyện không may, chúng ta nghe nói trong cung có người hạ độc, hơn nữa còn liên quan đến Diêu ngự y, phụ thân liền nghĩ đến tướng quân, đây là hai tên họ Trương đang trả thù tướng quân.
Nói đến đây, Lý Thành Khí lại thấp giọng nói:
- Tướng quân trọng thương, việc Trương Xương Nghi, phụ thân ta cũng cảm thấy sảng khoái cực kỳ.
- Trương Xương Nghi kiêu ngạo vậy sao? Ngay cả Tương Vương cũng dám bắt nạt?
- Đâu chỉ là kiêu ngạo, Trương Xương Nghi bảo biển xuống ngựa trước cửa phủ Tương Vương chặn đường, y sai người đem biển xuống ngựa đập nát, còn đem quản gia và người gác cổng ngăn bọn chúng đánh thành trọng thương, cho dù ngự sử đài buộc tội Trương Xương Nghi, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không giải quyết được, thật là khuất nhục! Phụ thân ta cũng chỉ có thể nhịn.
Lý Trân đem rượu trong chén uống một chơi cạn sạch, nói với Lý Thành Khí:
- Xin ngài về chuyển lời tới lệnh tôn, đa tạ sự quan tâm của ông ấy. Việc hạ độc trong cung đã giải quyết xong, thánh thượng không truy cứu chuyện này nữa, Diêu ngự y cũng đã được cứu ra.
- Vậy là tốt rồi, ai! Biết rõ là ai làm, thánh thượng lại không truy cứu, thanh danh của thánh thượng sớm muộn cũng bị Nhị Trương hủy đi. Năm đó tuy rằng Tiết Hoài Nghĩa ngang ngược, cũng không như Nhị Trương trực tiếp tham gia vào chính sự, hiện tại hai tên khốn khiếp này ngày càng lớn lối.
Lý Thành Khí uống hết rượu trong chén, y trầm ngâm một chút, lại nói với Lý Trân:
- Kỳ thật lần này ta đến đây còn có một việc, phụ thân ta muốn nhờ tướng quân giúp một chút.
Lý Trân biết Lý Thành Khí đến là có mục đích, liền khẽ cười nói:
- Điện hạ cứ việc nói thẳng, chỉ cần Lý Trân làm được, nhất định sẽ cố hết sức.
- Là thế này, Lệnh Nhạc bất hạnh qua đời, cả triều đều đau buồn, nhưng triều đình vẫn phải vận hành bình thường, trước mắt Trương Giản Chi đảm nhiệm Trung thư lệnh, thay vị trí của Lệnh Nhạc, năm tướng còn lại là Diêu Sùng, Vi An Thạch, Dương Tái Tư, Đậu Lư Vọng Khâm, Tông Sở Khách đều khá ổn định, như vậy còn phải bổ nhiệm một tướng, phụ thân ta muốn đề cử Thái Phủ Khanh Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc, bổ sung vị trí này, tướng quân xem chuyện này…
Trước mắt trong sáu tướng quốc Chính sự đường, Trương Giản Chi và Diêu Sùng là do Địch Nhân Kiệt chọn ra và đề cử, mà Vi An Thạch là thân tộc của Lư Lăng vương phi, kiên quyết ủng hộ Lư Lăng vương, Dương Thái Tư và Tông Sở Khách là dòng chính của hai tên họ Trương, Đậu Lư Vọng Khâm là người của Võ Tam Tư, cho nên Tương Vương Lý Đán hi vọng có thể mượn cơ hội này sắp xếp vào một tướng quốc, phát ngôn vì lợi ích của mình.
Lý Trân đương nhiên cũng hiểu được, Tương Vương hi vọng mình và Trương Giản Chi, Diêu Sùng nói một chút, để bọn họ ủng hộ Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc.
- Ta hiểu, ta sẽ toàn lực xúc tiến việc này, tuy nhiên việc Võ Du Ninh, lệnh tôn hẳn đã biết!
Lý Thành Khí ngẩn ra:
- Võ Du Ninh có chuyện gì?
Lý Trân cũng có chút kỳ quái, Thái Bình công chúa rất rõ ràng chuyện này, không ngờ Lý Thành Khí lại chưa từng nghe nói, chẳng lẽ Lý Đản che giấu con của mình, chắc có lẽ không phải!
Lý Trân đành nói:
- Hôm nay ta lấy được một tin tức, Võ Du Ninh có khả năng được phong làm thân vương rồi.
Lý Thành Khí lập tức khiếp sợ, y là hoàng tộc, đương nhiên biết rõ về phương diện này, sau một lúc lâu kinh ngạc, y lại hỏi:
- Tin này chính xác chứ?
- Là Trương Lê nói cho ta, chắc là chính xác.
Lý Thành Khí ngồi không yên, đứng lên nói:
- Ta lập tức trở về báo cho phụ thân chuyện này, việc Hoàn Ngạn Phạm, kính xin tướng quân hỗ trợ nhiều hơn.
- Yên tâm đi! Ngày mai ta sẽ đi tìm Trương Giản Chi.
Thái tử?
- Ý của đệ là muốn lợi dụng Võ Ý Tông?
Trương Xương Tông gật đầu:
- Muốn để Võ Tam Tư hiểu được, gia tộc Võ thị cũng không phải chỉ mình y, như vậy y sẽ nhượng bộ.