Bốn mươi lăm thị vệ thiếp thân của Võ Tắc Thiên đương nhiên cũng có người làm thủ lĩnh, người này là con thứ của Võ Tam Tư, cháu trai của Võ Tắc Thiên - Võ Sùng Huấn. Võ Sùng Huấn tuổi chừng hơn hai mươi, đảm nhiệm chức Trung lang tướng Thiên Ngưu vệ, y phụ trách sắp xếp bốn mươi lăm tên Thiên Ngưu Bị thân cho thỏa đáng.
Có lẽ vì Thượng Quan Uyển Nhi có dặn dò y, mấy ngày nay Võ Sùng Huấn lấy cớ để Lý Trân làm quen với tình hình, không sắp xếp cho Lý Trân bất kỳ chuyện gì, Lý Trân chỉ việc theo chân đội ngũ hồi kinh thôi.
Hắn cưỡi ngựa theo sau chiếc xe cực lớn của Võ Tắc Thiên, xa liễn của Võ Tắc Thiên do ba mươi sáu con ngựa trắng kéo, xa liễn chế tác tinh xảo, màu sắc trang trí như gấm như hoa, được khảm rất nhiều vàng bạc châu báu, từ xa nhìn lại, có vẻ xanh vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời càng rạng rỡ lóng lánh hơn.
Võ Tắc Thiên ngồi trên xa liễn, phía sau màn lụa mỏng, bên cạnh có hai thị nữ, trên xa liễn còn có mười hai tên Thiên Ngưu thị vệ đứng đó, cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía.
Bên dưới một nhóm lớn cung nữ hoạn quan, có đến hơn trăm người, hai bên là ba trăm sáu mươi tên thị vệ của Thiên kỵ doanh, cưỡi ngựa theo sát trái phải, tay cầm đại kỳ, oai phong lẫm liệt, còn có hai ngàn tên thị vệ Thiên kỵ ở phía trước cầm thương mở đường.
Mấy vạn nhân mã kéo dài gần mười dặm, thanh thế cực lớn. Ba ngày sau, khi màn đêm buông xuống, đoàn người chỉ còn cách Lạc Dương hai mươi dặm, cả người Võ Tắc Thiên có hơi mệt mỏi, liền hạ lệnh dựng trại tại chỗ, sau khi trời sáng sẽ tiếp tục vào thành.
Hạ trại tạm thời cũng khá đơn giản, chỉ cần dùng hàng rào doanh vây ra thành một khoảnh đất chừng trăm mẫu làm đại doanh Cấm trung là được. Võ Tắc Thiên và tôn thất, ngoại thích cắm trại trong đó, hơn một vạn thị vệ thường trực bảo hộ bốn phía, còn lại cung nữ, hoạn quan và thị vệ tùy hành thì dựng lều trại qua loa, đơn giản để nghỉ ngơi một đêm.
Trong lều lớn, Vi Đoàn Nhi lo âu bất an đi qua đi lại, hai ngày nay ả có chút kinh hồn bạt vía. Mấy ngày liền, Thánh thượng đều không gọi ả vào hầu hạ, đây là chuyện nàng ta chưa từng gặp. Truy tìm nguyên nhân, Vi Đoàn Nhi mơ hồ đoán được có liên quan đến việc Thượng Quan Uyển Nhi bị tấn công, Thánh thượng đã sinh lòng nghi ngờ rồi.
Người Thánh thượng thực sự không rời khỏi là Tiết Hoài Nghĩa, còn ả chỉ là một tiểu tỳ được sủng ái, một khi thất sủng, ả cũng chẳng là gì hết.
Đây cũng là việc Vi Đoàn Nhi sợ nhất, ả không giống Thượng Quan Uyển Nhi có chức Xá nhân, mặc dù ả có chút quyền trong nội vệ, lại bị Thượng Quan Uyển Nhi giữ cân bằng, làm ả không thể sử dụng theo ý mình, kỳ thật ả chỉ dựa vào sự sủng ái của Thánh thượng mà tác oai tác quái. Tuy rằng ả tự xưng quyền thế ngập trời, nhưng trên thực tế số người ả có thể chỉ huy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Hơn nữa sủng ái rồi cũng có một ngày chán chường, trong lòng Vi Đoàn Nhi biết rõ, cho nên mấy ngày nay ả không từ mọi thủ đoạn liều mạng vơ vét của cải, chính là để giữ lại cho mình đường lui.
Vi Đoàn Nhi không biết hai ngày này có phải là bước ngoặt trong vận mệnh của ả hay không, Thánh thượng đã hơi lạnh nhạt bỏ rơi mình, nghĩ tới những tội nghiệt bao năm nay ả làm ra, trong thâm tâm ả càng thêm sợ hãi. Ả nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa đường lui cho mình, từ nay về sau mai danh ẩn tích, làm tải chủ phú giáp một phương.
Lúc này, một cung nữ xuất hiện ở cửa trướng, thấp giọng nói:
- Khởi bẩm chủ nhân, Quách đại nương đến rồi!
Quách đại nương là nhũ mẫu của ả, hiện giờ là quản gia của tòa nhà ở phường Minh Nghĩa, cũng là người liên hệ bên ngoài giúp ả. Bà ấy tới giờ này ắt hẳn có chuyện quan trọng, Vi Đoàn Nhi vội vàng lấy ra ngân bài của mình đưa cho cung nữ:
- Dẫn bà ấy vào!
Lát sau, cung nữ dẫn một bà lão ngoài năm mươi tuổi vào, Vi Đoàn Nhi vội vàng chào đón hỏi:
- Đại nương, xảy ra chuyện gì?
Quách đại nương liếc mắt nhìn cung nữ phía sau, Vi Đoàn Nhi phất tay:
- Tất cả lui ra!
Lều lớn chỉ còn lại có hai người bọn họ. Quách đại nương tiến lên ghé vào tai Vi Đoàn Nhi nói vài câu, Vi Đoàn Nhi lập tức vui sướng vạn phần:
- Là thật chứ?
Quách đại nương gật gật đầu:
- Ta tận mắt nhìn thấy, đích thực là dạ minh châu, thật sự làm người ta rất kinh ngạc.
Vi Đoàn Nhi tim đập thình thịch, ả ham châu báu như tính mạng, trong tất cả của cải của ả, chỉ còn thiếu một viên dạ minh châu, cho dù ả cảm giác nguy hiểm đang đến gần, tự bảo mình không nên tham tiền thêm nữa, nhưng khi dạ minh châu đến, ả vẫn khó có thể khắc chế được ham muốn trong nội tâm.
- Thôi được, làm nốt lần này đi!
Vi Đoàn Nhi lập tức ra khỏi lều lớn, bước nhanh tới trước trướng của Võ Phù Dung, có người đi vào bẩm báo với nàng ta.
Để cha mình có thể đông sơn tái khởi, Võ Phù Dung cực kỳ chú ý lấy lòng Tiết Hoài Nghĩa và Vi Đoàn Nhi, thậm chí không ngại mạo hiểm dùng dã thú đã thuần hóa xuống tay với Thượng Quan Uyển Nhi.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể thành công, điều này làm trong lòng Võ Phù Dung bất an không yên, một khi Thánh thượng điều tra ra, chỉ sợ nàng không thoát khỏi tội danh.
Tuy nhiên chuyện này dường như cũng không ồn ào lắm, đã bị Tiết Hoài Nghĩa làm cho lắng xuống rồi. Điều này khiến nàng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Võ Phù Dung nghe nói Vi Đoàn Nhi tới chơi, nàng ta vội vàng ra đón, vẻ mặt cười nịnh nói:
- Vi tỷ sao lại có thời gian tới chỗ tiểu muội thế này?
Vi Đoàn Nhi ngồi xuống nói:
- Ngươi dẫn nàng tới đây!
Võ Phù Dung biết ả đang ám chỉ ai, vội vàng đi xuống. Không bao lâu sau, Võ Phù Dung dẫn tới một nữ tử trẻ tuổi, chính là Vi Viên Nhi, cô ta và Vi Đoàn Nhi là tỷ muội song sinh, dáng vẻ giống Vi Đoàn Nhi như đúc, chỉ có điều bây giờ cô ta đang hóa trang một chút, diện mạo có chút thay đổi.
- Tiểu muội, có chuyện gì thế?
Vi Viên Nhi cười nói.
- Muội có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, rạng sáng sẽ trở về, tỷ thay thế muội nha.
Vi Viên Nhi hơi lo lắng nói:
- Nếu chẳng may bà ta muốn ta hầu hạ thì phải làm sao đây?
Vi Đoàn Nhi suy nghĩ một lát nói:
- Hai ngày này chắc có lẽ không cần tỷ hầu hạ, nếu quả thật phải hầu hạ, tỷ cứ chải đầu cho bà ta như trước, không nói gì là được, dù sao tỷ cũng chải tóc cho bà ấy vài lần rồi, sợ cái gì?
Vi Viên Nhi khẽ gật đầu:
- Được rồi!
Hai người thay đổi trang phục ngay ở chỗ Võ Phù Dung, không bao lâu, “Vi Đoàn Nhi” không chút hoang mang trở về doanh trướng của mình, người phụ nữ trung niên dáng người nhỏ nhắn rời khỏi lều lớn của Võ Phù Dung, dẫn theo Quách đại nương đi ra khỏi doanh.
…
Không bao lâu ngay sau khi người phụ nữ trung niên vừa rời khỏi đại doanh, một cung nữ mặt tròn bước nhanh ra khỏi trướng của Thượng Quan Uyển Nhi, đi tới một khu lều trại phía ngoài đại doanh.
- Xin hỏi, doanh trướng của Lý Trân ở đâu?
Cung nữ mặt tròn rụt rè hỏi.
- Đây này! Hắn không ở đây sao?
Thị vệ chỉ vào lều nhỏ hình tam giác cách đó không xa, gã lại hô lớn:
- Lão Lý, có cô gái nhỏ xinh đẹp tìm huynh, tối nay huynh không buồn chán rồi.
Trong lúc đám thị vệ cười vang, cung nữ mặt tròn đỏ bừng cả mặt đi tới trước doanh trướng của Lý Trân, vừa lúc Lý Trân chui ra khỏi lều, hắn nhận ra người cung nữ này, cười nói:
- Thì ra là Tiểu Nga, tìm ta có việc à?
Cung nữ mặt tròn đưa một tờ giấy cho hắn rồi xoay người chạy. Lý Trân nhận lấy tờ giấy, hắn trở về doanh trướng mở ra, trên tờ giấy chỉ có một câu: “Nàng ta đã đi rồi!”
Lý Trân lập tức hiểu ý của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn vội vàng thay quần áo, nhờ người xin phép giúp hắn, hắn tung người lên ngựa, chạy gấp tới thành Lạc Dương.
Đang lúc Lý Trân đuổi tới thành Lạc Dương, cổng thành vừa mới đóng, lệnh bài thị vệ của hắn lại phát huy tác dụng trong thời khắc mấu chốt. Sau này hắn mới biết, cổng chính của thành tuy ban đêm không được ra, nhưng một số lệnh bài đặc thù có thể ra vào thành, ngân bài Thiên Ngưu Bị thân của hắn là một trong số đó.
Trên đầu thành kiểm tra ngân bài của hắn, cổng thành chậm rãi mở ra, hắn từ cửa hậu tái tiến thẳng vào thành Lạc Dương.
Ngay tại tây thị gần cửa hậu tái, lúc này còn lâu mới đến giờ đóng cửa các phường, trên đường người qua kẻ lại, có chút náo nhiệt. Hơn nữa tây thị ngay gần cửa chính, tửu quán và thanh lâu dày đặc, đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo rộn ràng, ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Lý Trân ghìm cương ngựa chậm lại, tìm được cửa hàng châu báu Mãn Ký, cửa hàng lúc này đã đóng cửa, nhưng bên cửa hông có một chiếc xe bò đỗ ở đó.
- Này!
Lý Trân vừa mới định tới gần xe bò, đã nghe thấy phía sau có người thấp giọng gọi, hắn vừa quay đầu lại, ở sau bức tường cách đó không xa có người ngoắc tay về phía hắn, Lý Trân lập tức nhận ra người gọi hắn, chính là Địch Yến mà hắn muốn tìm.
Lý Trân mừng rỡ, vội vàng quay đầu ngựa lại. Địch Yến một tay kéo ngựa của hắn qua, vừa hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- Huynh điên rồi sao? Trong xe bò có người!
- Là ai?
Lý Trân quay đầu lại, tim đập thình thịch liếc nhìn xe bò.
- Là một bà lão, nếu để người đó nhìn thấy huynh, huynh đừng mơ bắt được Vi Đoàn Nhi nữa.
Lý Trân trở mình lên ngựa, áy náy nói:
- Huynh đang tìm muội, không để ý trong xe bò có người!
Địch Yến trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, lúc này cơn giận mới hơi lắng xuống, nói với hắn:
- Vi Đoàn Nhi ăn mặc giả trang thành một phụ nữ trung niên, vừa mới vào cửa hàng châu báu không bao lâu, dạ minh châu muội đã bán cho quản sự bên đó rồi, ba ngàn quan tiền, huynh muốn cầm hay không?
Lý Trân gãi gãi đầu:
- Trước mắt tiền để ở chỗ muội, bắt được người rồi nói sau.
Lúc này, Địch Yến bỗng nhiên kéo kéo Lý Trân, kéo hắn ra sau tường:
- Nàng ta ra rồi!
Lý Trân dựa vào tường hé mắt nhìn lại, chỉ thấy người phụ nữ trung niên từ cửa hông đi ra, trong tay cầm một bọc nhỏ, dù gương mặt đã được hóa trang, Lý Trân vẫn nhận ra dáng người nhỏ xinh của nàng ta, chính là Vi Đoàn Nhi.
Nhìn ra được ả rất kích động, tay còn run lên nhè nhẹ, bước tiếp theo ả chắc chắn phải tìm chỗ giấu bảo vật.
Vốn dĩ điều Lý Trân lo lắng nhất chính là ả sẽ nhận ra viên dạ minh châu này nằm trong số được giấu ở Tử Vân Các, cung Thái Cực, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi nói cho hắn biết, Vi Đoàn Nhi chưa từng nhìn thấy viên dạ minh châu ấy, chỉ cần Tiết Hoài Nghĩa không có ở đó, vậy vấn đề cũng không lớn.
Trong lòng Lý Trân cũng bắt đầu căng thẳng, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng sắp tới thời khắc cuối cùng rồi.
Xe bò chậm rãi khởi hành, đi về phía bắc Lạc Thủy. Lý Trân và Địch Yến đi theo xa xa, không bao lâu, xe bò đã tới phường Lập Đức thành bắc, chỉ thấy Vi Đoàn Nhi xuống khỏi xe bò, một mình vào cửa phường, xe bò lại đi tiếp.
Lý Trân và Địch Yến cũng chầm chậm giục ngựa vào cửa phường, nhưng xa xa lại thấy Vi Đoàn Nhi đi thẳng về phía Lân Chỉ Tự, Lý Trân ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Vi Đoàn Nhi cất giữ bảo vật trong Lân Chỉ Tự hay sao?
Hắn chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước, khi hắn ở trong chùa dưỡng thương, chủ trì đã từng nói với hắn, hậu viện của Lân Chỉ Tự có một tòa cấm phòng, là Quan Âm đường do một quý nhân mua lại, chẳng lẽ quý nhân này chính là Vi Đoàn Nhi sao?
Lý Trân lại nghĩ tới lần thứ hai Vi Đoàn Nhi gặp mình, chính là trong Lân Chỉ Tự, cho thấy Vi Đoàn Nhi này và Lân Chỉ Tự có quan hệ sâu sắc, chỉ sợ lão ni Hà Nội kia chọn trúng Lân Chỉ Tự, cũng có liên quan đến Vi Đoàn Nhi.
Lần này, Vi Đoàn Nhi đi từ cửa hông vào chùa, Địch Yến nhìn chăm chú theo bóng lưng ả biến mất, quay đầu hỏi Lý Trân:
- Lý đại ca, bây giờ chúng ta có thể ra tay chưa?
Lý Trân chậm rãi gật đầu, đến lúc ra tay rồi.