Lý Trân dán kế hoạch đối phó hắn viết lên trên tường rồi cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Thật ra hắn đang muốn thẩm tra lão ni Hà Nội này. Những kẻ này đều không chịu được thẩm tra. Chỉ cần thẩm tra một chút thì sẽ tìm ra những thứ vô cùng thú vị. Quan phòng của Lý Trân được sắp xếp vào chiều qua, ở phía giữa đình, do hai gian phòng hợp thành. Tạm thời trong phòng không có vật dụng gì, chỉ có một cái bàn, trên bàn có một ít giấy bút với mực, có vẻ trống trải vô cùng. Trên mặt đất là tấm ván gỗ rất dày. Đây là điều khiến Lý Trân thấy rất hài lòng.
Lúc này, Triệu Thu Nương vội vàng đi đến:
- Thống lĩnh, có rảnh không?
Nàng đứng ở cửa, cúi người cười hỏi.
- Mời vào trong!
Lý Trân vội vàng mời Triệu Thu Nương vào phòng rồi tìm một miếng đệm, vỗ vỗ cười nói:
- Mời ngồi!
Triệu Thu Nương ngồi xuống, quan sát căn phòng một lát rồi cười hỏi:
- Vẫn thích nơi này sao?
- Đúng vậy, ta thích sàn nhà gỗ ở chỗ này, nó khiến căn phòng khô ráo ấm áp. Không giấu gì tỷ, từ nhỏ ta chỉ sợ ở chỗ âm u lạnh lẽo ẩm ướt.
Lý Trân cười cười, lại hỏi:
- Đã nói chuyện với đại tỷ ta rồi sao?
- Nói rồi, nàng đồng ý việc sắp xếp một võ sĩ nội vệ ở cửa tiệm và trong nhà. Nhưng mà, sao ngươi không tự mình đi nói với nàng ta, mà lại bảo ta đi?
- Ai! Tính tình tỷ tỷ ta, nếu ta nói với tỷ ấy, tỷ ấy sẽ vặn hỏi đến cùng. Có những việc lại không tiện nói.
Lý Trân cười khổ một tiếng. Đêm nay về nhà, có khi tỷ tỷ vẫn chưa chịu tha cho mình.
Lúc này, Triệu Thu Nương cười nói:
- Thế nhưng lại có một thu hoạch bất ngờ.
- Cái gì?
- Về sau ta hàn huyên với thím Mạnh nhà ngươi. Ta muốn an ủi thím một chút. Thím ấy lại kéo tay ta khóc lóc kể lể, nói có một đám hòa thượng hung thần ác sát buộc bọn họ ghi giấy nợ quyên tiền.
- Hòa thượng?
Lý Trân ngây ngẩn cả người. Trong miếu ni cô lại có hòa thượng?
o Ta cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi thím ấy có phải nhìn lầm rồi hay không. Thím nói không nhìn lầm. Có khoảng hai mươi mấy tên hòa thượng, trông đều cao to vạm vỡ, mang theo đao kiếm, hung ác vô cùng.
Nói đến đây, Triệu Thu Nương hạ giọng nói:
- Thống lĩnh, ta đoán liệu có phải là võ tăng chùa Bạch Mã hay không.
- Rất có khả năng!
Lông mày Lý Trân nhíu lại:
- Nhưng vì sao hôm nay mấy võ tăng đó không ra mặt? Chúng ta cũng không có nhiều người. Nếu đánh nhau thật thì cũng chưa chắc chúng ta sẽ chiếm ưu thế. Thật sự kỳ lạ.
Hắn thấy Triệu Thu Nương hơi do dự, liền hỏi:
- Thu Nương đại tỷ muốn nói gì?
Triệu Thu Nương ấp a ấp úng nói:
o Hôm nay ta cũng cảm thấy. . . . hơi kỳ lạ.
Lý Trân càng thấy hứng thú, tiến gần lên trước cười nói:
o Đại tỷ có thể nói rõ hay không?
- Sở dĩ hôm nay ta không trực tiếp vào chùa đòi người, mà đi tìm ngươi trước, là bởi vì một tháng trước huyện nha đến chùa để điều tra việc một tiểu nương mất tích. Kết quả hai mươi mấy nha dịch bị bọn họ dùng gậy đánh đuổi đi. Cuối cùng huyện lệnh còn đến tận cửa tạ lỗi bồi thường. Nhưng hôm nay đám ni cô đó lại yếu đuối mềm mỏng như thế. Sau đó lại còn đem trả mấy trăm quan tiền thím Mạnh quyên góp. Thật sự khiến người ta không hiểu nổi!
- Đại tỷ cảm thấy đây là vì sao?
- Ta nghĩ. . . . Đó là do bọn họ biết ngươi. Lão ni Hà Nội sợ ngươi thật sự sẽ lục soát chùa. Ta cảm thấy trong chùa có vấn đề, chắc chắn cất giấu bí mật gì gây bất lợi cho Tiết Hoài Nghĩa.
Lý Trân trầm tư một lát, chậm rãi nói:
o Không thì, đêm nay chúng ta đi thăm dò trước xem?
Một tiếng “ Choang!” lớn vang lên. Tiết Hoài Nghĩa hung hăng ném vỡ bình hoa phỉ thúy vào tường. Y nổi trận lôi đình, hét lớn:
- Tên họ Lý kia ăn gan báo sao? Dám đi tra xét chùa Lân Chỉ. Hắn cho rằng Tiết Hoài Nghĩa ta là mèo ốm, muốn bắt nạt là bắt nạt sao?
Lão ni Hà Nội cúi đầu đứng ở một bên. Bà ta cũng không nói thật với Tiết Hoài Nghĩa. Giấu đi việc bọn họ bắt đại tỷ Lý Trân trước, bảo là sáng sớm Lý Trân đến chùa Lân Chỉ gây phiền phức. Bà ta biết rằng, chỉ có nói thế mới có thể khiến Tiết Hoài Nghĩa nổi giận, khiến Tiết Hoài Nghĩa đồng ý bỏ tiền bảo vệ chùa Lân Chỉ.
- Đại tướng quân, chúng ta có cần chuyển đồ ở trong chùa Lân Chỉ ra ngoài trước hay không.
Lão ni Hà Nội cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiết Hoài Nghĩa, cẩn trọng nói:
- Nếu chẳng may. . . . Hắn thật sự dẫn người đến lục soát?
Tiết Hoài Nghĩa khoanh tay đi qua đi lại trong thiện phòng. Y cũng thấy hơi hoảng loạn. Bình thường y đã quá sơ suất, đến khi sự tình đột nhiên thay đổi, khiến y trở tay không kịp. Một khi bị Lý Trân theo dõi, thì làm sao có thể chuyển đi dễ dàng được.
Y trầm tư thật lâu rồi nói:
- Tạm thời đừng động vào đống đồ. Mặt khác ta sẽ phái thêm 100 võ tăng đến chùa Lân Chỉ. Ta sẽ bảo bọn họ bảo vệ chùa an toàn. Trừ phi là Thánh Thượng đích thân đến, nếu không ai cũng đừng nghĩ đến việc khám xét chùa Lân Chỉ.
Lão ni Hà Nội lại thấp giọng nói:
- Có muốn ta lại về Hà Nội một chuyến, dẫn tất cả tín đồ đến Lạc Dương không?
- Việc này…
Đương nhiên Tiết Hoài Nghĩa cũng biết việc nhiều tín đồ đến Lạc Dương có ý nghĩa như thế nào. Nhưng bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt, y lắc đầu:
- Tạm thời đừng để bọn họ đến. Chờ thêm khoảng thời gian nữa, ta cố gắng khiến Thánh Thượng hồi tâm chuyển ý. Ta sẽ khiến Lý Trân kia phải đến chùa Lân Chỉ dập đầu tạ tội với ngươi, hoặc là…
Nắm đấm của Tiết Hoài Nghĩa vang lên một tiếng rắc. Câu kế tiếp không cần nói cũng biết.
Màn đêm buông xuống, mười mấy bóng đen bao vây chùa Lân Chỉ. Bọn họ động tác nhanh nhẹn, thân hình quỷ mỵ. Đây là mười mấy binh sĩ nội vệ thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn do Lý Trân dẫn đầu. Chùa Lân Chỉ khiến hắn thấy vô cùng hứng thú. Hắn nghi ngờ trong chùa Lân Chỉ cất giữ đồ vật gì quan trọng nên lão ni Hà Nội mới như vậy e sợ hắn đến khám xét như thế. Đương nhiên hắn cũng có thể trực tiếp dẫn người khám xét chùa, nhưng như vậy tức là trở mặt. Một là rút dây động rừng. Hai là nếu tìm không thấy chứng cớ liên quan tới Tiết Hoài Nghĩa sẽ mất trắng manh mối này.
Lý Trân xoay người trèo lên một cây đại thụ cao mấy trượng. Hắn đứng trên ngọn cây rậm rạp. Từ vị trí của hắn có thể thấy rõ tình hình trong chùa. Lý Trân chăm chú nhìn một lát, khoát tay với Triệu Thu Nương phía bên dưới. Triệu Thu Nương lập tức dẫn năm tên binh sĩ nội vệ có thân thủ giỏi nhất tiến vào trong chùa. Bọn họ thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn. có thể nhìn thấy bọn họ chạy nhanh ở trên nóc nhà, thả người nhảy vào trong tòa viện thứ nhất. Lý Trân giương cung lắp tên, ánh mắt sắc bén quan sát động tĩnh trong chùa. Cho tới bây giờ, hắn không nhìn thấy bất cứ chỗ kỳ lạ nào. Lúc này, hơn mười chiếc xe ngựa được che đậy cực kỳ cẩn thận chầm chậm tiến vào chùa Lân Chỉ, trực tiếp đi vào cổng chính chùa Lân Chỉ rồi dừng lại ở sau bức tường trong sân.
Trên tàng cây, Lý Trân thấy rất rõ ràng. Đầu tiên là lão ni Hà Nội bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, giao phó việc gì đó cho mấy ni cô. Có khoảng trăm tăng nhân trẻ tuổi bước ra từ mấy xe ngựa phía sau, ai ai cũng cao to tráng kiện, mang theo đao kiếm. Hiển nhiên là võ tăng của chùa Bạch Mã đến tiếp viện chùa Lân Chỉ. Chuyện này tuy nằm ngoài dự đoán của Lý Trân nhưng lại hợp tình hợp lý. Chứng tỏ bọn họ đã đoán đúng. Chắc chắn trong chùa Lân Chỉ cất giấu thứ đồ quan trọng. Trăm tên võ tăng nhanh chóng xếp thành hàng. Bọn họ chia làm nhiều nhóm chạy vào trong chùa. Chuyện này khiến Lý Trân hơi lo lắng. Đúng lúc này, vài bóng đen xuất hiện ở bờ tưởng. Tổng cộng sáu người không thiếu một ai. Bọn họ nhảy xuống tường, nhanh chóng chạy tới phía cây đại thụ.
Lý Trân nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Triệu Thu Nương vừa muốn nói với hắn, Lý Trân lại xua tay ngắt lời nàng, nói với mọi người:
- Trở về sở nha nói sau!
Dưới sự dẫn dắt của Lý Trân, hơn mười binh sĩ nội vệ nhanh chóng rời khỏi Lập Đức phường, quay về công sở nội vụ.
Quan phòng của Lý Trân trong công sở nội vụ ở Khuyên Thiện phường vẫn sáng. Triệu Thu Nương trải lên bàn tờ giấy trắng. Nàng dùng bút vẽ qua kiến trúc của ngôi chùa, nói với Lý Trân:
- Đây là gác chuông. Trong này có ba tên võ tăng. Đằng sau Tàng Kinh Lâu cũng có mấy người.
Lúc này nàng dùng bút vẽ một tòa viện:
- Nơi này một viện độc lập ở trong cùng phía đông chùa. Người của ta phát hiện, xung quanh viện này có hơn mười võ tăng bảo vệ. Ta nghi ngờ viện này có vấn đề.
Lý Trân chăm chú nhìn vào tiểu viện. Hắn cảm thấy dường như vị trí của tiểu viện này là nơi đặt bảo tàng của Vi Đoàn Nhi. Bên trong căn phòng của tòa viện kia có một địa cung. Hắn lập tức nói:
- Người phát hiện tòa viện này đâu? Bảo y tới gặp ta!
Triệu Thu Nương mau chóng ra ngoài. Một lát sau nàng dẫn theo một tên lính nội vệ trẻ tuổi. Tên lính quì một gối thi lễ:
- Trương Nhiên tham kiến thống lĩnh!
- Mời đứng dậy!
Lý Trân ra lệnh cho gã đứng dậy, chỉ vào sơ đồ phác thảo trên bàn nói:
- Trong cùng phía đông có tòa tiểu viện. Ngươi bảo xung quanh có hơn mười võ tăng trông coi, phải không?
- Đúng thế. Có khoảng mười bốn mười lăm người, phòng ngự nghiêm mật, khiến ty chức không thể tiến vào trong sân.
- Cửa của tòa viện kia có một đôi sư tử đá, trong sân có một cây hạnh sum suê hay không?
Tên lính suy nghĩ một chút rồi nói:
- Quả thật có một đôi sư tử đá. Trong viện cũng có cây đại thụ sum suê. Nhưng bởi vì là ban đêm, ty chức không biết có phải là cây hạnh hay không. Không nhìn rõ lắm.
Tuy tên lính không chắc chắn, nhưng Lý Trân đã có thể đoán được mười phần. Chính là tiểu viện cất giữ bảo tàng của Vi Đoàn Nhi. Nhưng địa cung bảo tàng của Vi Đoàn Nhi cũng không lớn, bên trong có thể cất giữ vật gì? Chẳng lẽ là bảo vật của Tung Nam Quan chuyển đến?
Võ tăng của đối phương chỉ có hơn hai mươi người, nhưng lại để hơn một nửa nhân thủ ở trong tòa tiểu viện này. Chỉ có thể chứng tỏ rằng tòa viện này cất giấu bí mật lớn nhất của lão ni Hà Nội. Điều này khiến cho Lý Trân nảy sinh hứng thú mãnh liệt.
Lý Trân trầm tư thật lâu. Hắn cảm thấy nhất thiết phải đoạt được tấm bản đồ hoàn chỉnh của chùa Lân Chỉ.