Mục lục
Đại Đường Cuồng Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lý Trọng Tuấn rời khỏi tửu quán Tả Ngạn, lên một chiếc xe ngựa chờ ở cửa sau, xe ngựa dưới sự bảo vệ của mấy tên thị vệ cưỡi ngựa liền một đường đi tới vương phủ của Lư Lăng Vương. Hôm nay Lý Trọng Tuấn tìm đến Lý Trân là ý của phụ thân Lý Hiển, nhưng bản thân y cũng không tán thành việc phụ thân quá thân cận với Lý Trân. Dù sao những năm gần đây Lý Trân cũng gây thù rất nhiều, nhiều người đang âm thầm thăm dò hắn, một khi bị người có lòng phát hiện phụ thân cùng Lý Trân âm thầm lui tới, điều này đối với phụ thân là một hồi tai họa.

Hơn nữa Lý Trọng Tuấn cũng cảm giác hoang mang sâu sắc, phụ thân nói ông sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp Lý Trân tiến vào quân đội, nhưng lại không biết biện pháp là gì? Lẽ nào là thông qua Thượng Quan Uyển Nhi? Nhưng y lại không thấy phụ thân liên hệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi.

Xe ngựa dừng ở cửa hông vương phủ, Lý Trọng Tuấn xuống xe ngựa, vội vã đi vào cửa hông, đi thẳng đến thư phòng phụ thân, y gõ cửa:
- Phụ thân, con đã trở lại.

Trong phòng truyền đến một hồi âm thanh vô lực, sau một lúc lâu mới nghe thấy thanh âm của Lý Hiển:
- Vào đi!

Lý Trọng Tuấn đẩy cửa ra, lại không ngờ phát hiện nữ thị vệ Tô Việt cũng trong thư phòng, chỉ thấy mặt cô ta đỏ bừng, tóc hơi hỗn độn, phụ thân Lý Hiển thì mặt không đổi sắc ngồi ở một bên. Lý Trọng Tuấn lập tức hiểu được, y thầm mắng mình lỗ mãng, nhưng lúc này lui về thì không ổn, y chỉ phải kiên trì nói:
- Con vừa nói qua với Lý Trân rồi.

Lý Hiển liền liếc mắt một cái với Tô Việt. Tô Việt không dám đối diện với Lý Trọng Tuấn, đỏ mặt lui xuống. Lý Hiển cười cười nói:
- Nói chuyện với Lý Trân ra sao?

- Hồi bẩm phụ thân, con đưa ra đề nghị của phụ thân với hắn, nhìn ra được hắn cảm thấy rất bất ngờ. Do dự thật lâu, hắn hy vọng cho hắn thời gian suy xét một chút.

Nói đến đây, Lý Trọng Tuấn lại thật cẩn thận hỏi thử:
- Phụ thân cảm thấy hắn có thể đáp ứng không?

- Con cảm thấy sao?
Lý Hiển vừa cười vừa hỏi ngược lại.

- Con cảm thấy hắn có thể sẽ không đáp ứng. Dù sao hắn vừa mới thăng làm tướng quân Nội vệ, tất cả sắp xếp vừa mới vào quỹ đạo, đột nhiên kêu hắn buông tha, về tình về lý hắn đều khó tiếp nhận.

Lý Hiển mỉm cười:
- Ta biết rằng theo lẽ thường mà nói, hắn quả thật rất khó tiếp nhận, nhưng hắn là người duy nhất trong Hưng Đường Hội có hi vọng nắm giữ quân quyền, đối với chúng ta có ý nghĩa quan trọng, ta hy vọng hắn có thể tiếp nhận.

Lý Trọng Tuấn không nói thêm gì nữa, đây chỉ là phụ thân một bên tình nguyện, Lý Trân chưa chắc đã đáp ứng mà!

Lúc này, Tô Việt vừa mới rời khỏi lại xuất hiện ở cửa, cô bình tĩnh nói:
- Vương gia, Tạ đạo cô đến rồi!

- Mau mời bà ấy đi vào!

Dừng một chút, Lý Hiển lại hỏi:
- Phu nhân nghỉ ngơi chưa?

- Hồi bẩm phu nhân đã nghỉ ngơi rồi.

Bên cạnh Lý Trọng Tuấn mãnh liệt tỉnh ngộ ra, Tô Việt này thật ra là cận vệ do Thượng Quan Uyển Nhi xếp vào ở bên cạnh phụ thân, là do có sự tồn tại của cô ta cho nên phụ thân mới có thể kịp thời liên hệ với Thượng Quan Uyển Nhi, chẳng nhẽ phụ thân nói ông có biện pháp an bài Lý Trân làm một chức trong quân đội, nhất định là qua con đường là Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhưng Lý Trân không phải là người của Thượng Quan Uyển Nhi sao? Thượng Quan Uyển Nhi trực tiếp sắp xếp hắn cũng được, vì sao còn thông qua phụ thân, Lý Trọng Tuấn lập tức có chút hồ đồ rồi.

Một lát, nữ đạo cô Tạ Ảnh bước nhanh đến. Bà ấy thấy Lý Trọng Tuấn cũng ở trong phòng, liền khẽ khom người nói:
- Trưởng công tử, đã lâu không gặp.

Lý Trọng Tuấn gật gật đầu, lại hỏi phụ thân:
- Cần con tạm thời lui ra không?

- Không ngại, Tạ đạo trưởng chính là đến nói chuyện Lý Trân, con không ngại cũng nghe một chút.

Lý Trọng Tuấn không lui ra nữa, yên lắng đứng một bên. Lý Hiển mời Tạ Ảnh ngồi xuống, hỏi:
- Thượng Quan Xá nhân có tin tức gì mới sao?

- Tin tức mới ngược lại có một chút, tuy nhiên trước nói một chút về chuyện Lý Trân, Thượng Quan Xá nhân trên nguyên tắc đồng ý với ý kiến của Vương Gia.

Lý Hiển tinh thần rung lên, vội vàng nói:
- Ý là Lý Trân gia nhập quân đội?

Tạ Ảnh chậm rãi gật đầu, lại cười cười nói:
- Tuy nhiên chuyện này cần chính Lý Trân đồng ý mới được. Xá nhân hiểu rất rõ Lý Trân, nàng nói nếu như không có được sự đồng ý của Lý Trân mà cưỡng ép sắp xếp hắn, hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hơn nữa kết quả cuối cùng có thể là Vương Gia không muốn nhìn thấy đâu.

Lý Hiển yên lặng gật đầu, ông hiểu được ý những lời này của Thượng Quan Uyển Nhi, dù sao sau lưng của ông cũng có người cạnh tranh, không riêng gì Võ thị gia tộc, cũng bao gồm một bộ phận của hoàng tộc Lý thị, nếu ngay cả một chuyện của Lý Trân mà xử lý không đích đáng, rất có thể sẽ may áo cưới cho người khác.

- Ta biết, ta sẽ tận lực để đạt được sự đồng ý của hắn.

Tạ Ảnh lại cười nói:
- Thượng Quan Xá nhân nói, trong chuyện này nàng sẽ toàn lực giúp Vương Gia đạt được mục tiêu.

Trong lòng Lý Hiển cảm động, hạ thấp người nói:
- Xin Tạ đạo trưởng chuyển lời đến Thượng Quan Xá nhân, sự trợ giúp của nàng Lý Hiển sẽ đem khắc trong tâm khảm.

- Vương Gia quá khách khí rồi!

Tạ Ảnh khẽ cười nói:
- Mặt khác ta lại nói thêm một tin tức mới, có thể Vương Gia cũng không nghĩ đến, Võ Thừa Tự đã không ở Quảng Châu nữa rồi.

Lý Hiển sửng sốt:
- Xảy ra chuyện gì?

- Cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng theo tin tức từ Quảng Châu truyền đến, trước mắt Võ Thừa Tự ở Quảng Châu không phải người thật, mà là một gã thế thân. Võ Thừa Tự thật sự đã không biết đi đâu, rất có thể bí mật về kinh thành ẩn núp rồi.

- Thánh Thượng biết việc này không?
Lý Hiển lại truy vấn.

- Thánh Thượng tạm thời còn chưa biết, tuy nhiên bà sớm hay muộn sẽ biết, cùng trong khoảng hai ba ngày này.

Lý Hiển trầm mặc không nói, trong lòng ông hiểu được, Võ Thừa Tự vẫn là không cam lòng mất đi cơ hội ngồi lên đế vị, còn phải giành một lần nữa, cho dù hành động của gã cực kỳ ngu xuẩn. Nhưng bởi vậy mới thấy được, Võ gia với thiên hạ của Đại Đường là có khát vọng, ngay cả Võ Thừa Tự cũng như vậy càng không nói đến Võ Tam Tư, giữa Lý Võ tất nhiên còn một phen ác đấu.

Lúc này, Tạ Ảnh đứng dậy thi lễ cười nói:
- Ta còn muốn tiến cung bẩm báo Xá nhân, vậy cáo từ trước.

Lý Hiển vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đạ tạ Tạ đạo trưởng nói cho ta biết tin tức, Lý Hiển vô cùng cảm kích.

Tạ Ảnh lại thi lễ với Lý Trọng Tuấn, đi theo Tô Việt nhanh rời khỏi. Đợi họ đều đi rồi, Lý Trọng Tuấn lúc này mới thấp giọng hỏi phụ thân:
- Phụ thân, Thượng Quan Xá nhân có thể thuyết phục Lý Trân sao?

Lý Hiển gật gật đầu:
- Con không cần lo lắng thủ đoạn của nàng. Mỗi người đều có nhược điểm, Lý Trân cũng không ngoại lệ, mà nhược điểm của Lý Trân thì Thượng Quan Xá nhân rõ ràng nhất...

Mãi đến khi tiếng trống đóng cửa thành vang lên, tiệc rượu ở tửu quán Tả Ngạn mới giải tán, tất cả mọi người đều quay trở về quân doanh, Lý Trân cũng đi tới ngoại công sở Nội vệ. Từ sau khi Lý Trân và Lai Tuấn Thần trở mặt đấu nhau, Lý Trân liền ở lại ngoại công sở Nội vệ.

Cho dù Lai Tuấn Thần đã đền tội nhưng do hôn nhân của đại tỷ tan vỡ, nàng rời khỏi Lạc Dương đi Trường An, Lý Trân càng ít khi về nhà mình, hắn ngại trong nhà quá lạnh ngắt, phần lớn thời gian hắn đều ở lại sở nha.

Vốn đêm nay là không say không về, nhưng Lý Trọng Tuấn tới chơi làm nhiễu loạn hứng thú của Lý Trân, khiến cho hắn không còn hứng thú uống rượu nữa, làm hắn thanh tỉnh khi về tới ngoại công sở Nội vệ, nhưng vừa mới tiến vào cửa chính, một tên binh lính đang trực liền chạy ra nói với Lý Trân:
- Tướng quân, Cao phủ quân đến đây.

Lý Trân cả kinh, chỉ thấy Cao Diên Phúc bước nhanh từ trong viện đi ra, trên mặt không có vẻ tươi cười, trực tiếp nói với hắn:
- Mau theo ta tiến cung, Thánh Thượng triệu kiến ngươi.

Một tia hàn khí từ sau lưng Lý Trân bốc lên, hắn cả người đều cứng ngắt lại, sau một lúc lâu sau, khóe miệng hắn giật giật một chút hỏi:
- Muộn như vậy rồi, Thánh Thượng triệu kiến ta, có chuyện gấp gì sao?

Cao Diên Phúc trên mặt lộ ra một chút cười khổ khó có thể che dấu, ông lắc đầu nói:
- Ta không biết cụ thể, ngươi theo ta tiến cung là được.

- Thánh Thượng triệu kiến ta tới đâu?
Lý Trân lại hỏi một câu.

- Ở ngự thư phòng!

Ba chữ ‘Ngự thư phòng’ lập tức làm cho Lý Trân thấy được một tia hi vọng, có lẽ Võ Tắc Thiên tìm hắn thực ra có việc gấp gì đó, mặc dù trong lòng hắn vạn lần không muốn nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, chỉ cần hắn còn ở Đại Đường một ngày, hắn nhất định phải tiến cung. Trừ phi hắn hiện tại thoát ly khỏi Lạc Dương, rời đi Đại Đường, nhưng chuyện này không thực tế cỡ nào chứ, Thẩm Nam Mậu dùng thời gian hơi nửa năm chuẩn bị mới thành công trốn thoát, hắn làm sao có thể trong một đêm mà trốn được.

Hắn chỉ phải kiên trì gật đầu, cũng không rảnh trở về phòng, trực tiếp theo sau Cao Diên Phúc lên xe ngựa, xe ngựa rất nhanh đi vào trong cung. Một đường thông suốt, đi vào Ứng Thiên Môn, không bao lâu sau liền đi tới trước Minh Đường. Minh Đường đã được Võ Tam Tư xây mới xong, còn có tên là Thông Thiên Cung, cả tòa Minh Đường khí thế rộng rãi đồ sộ, đại biểu cho tiêu chuẩn xây dựng cao nhất.

Nhưng xe ngựa ở trước Minh Đường bị vài tên thái giám ngăn cản, Cao Diên Phúc mặt trầm xuống, cả giận nói:
- Gan chó cả ngươi to thật đấy, Thánh Thượng triệu kiến Lý tướng quân các ngươi dám chặn đường.

Thái giám cầm đầu cả mặt đều là nét cười nói nhỏ vài câu với Cao Diên Phúc, Cao Diên Phúc ngẩn ra:
- Ngươi nói thật ư?

- Nô tài làm sao có gan lớn như trời đâu, cũng không dám ở trong chuyện này lừa gạt phủ quân, mỗi câu đều là thật.

Cao Diên Phúc trầm ngâm một chút, quay đầu nói với Lý Trân:
- Tình huống có thay đổi, ngươi tạm thời không cần đi ngự thư phòng, trước tiên ở trong Minh Đường đợi một chút đi! Đợi lát nữa ta lại phái người tới đón ngươi.

- Phủ quân, xảy ra chuyện gì?
Lý Trân không hiểu hỏi.

Cao Diên Phúc lắc đầu:
- Cụ thể ta cũng không biết, ngươi theo bọn họ đi đi.

Lý Trân cầu còn không được, hắn vội vàng xuống xe ngựa, đi theo vài tên thái giám đi vào trong Minh Đường. Tầng thấp nhất của Minh Đường là đại điện cử hành tảo triều, hai tầng còn lại là nơi các tướng quốc bàn chính sự, một tên thám giám đưa Lý Trân qua cả ba tầng, xuyên qua một hành lang dài, đi đến trước một cửa phòng, thái giám khom người cười nói:
- Lý tướng quân mời!

Lý Trân cảm giác nơi này không giống nơi nghỉ ngơi trong lúc đợi, giống như một phòng nghỉ, trường kiếm của hắn khi ở trước Ứng Thiên Môn đã phải nộp lên, lúc này bàn tay hắn trống không, nếu như gặp nguy hiểm hắn rất khó tránh thoát, tuy nhiên nghĩ lại thì hắn đang ở trong hoàng cung, cho dù cầm kiếm thì có thể sao chứ?

Ý niệm trong đầu hắn là mặc cho số phận mà đẩy cửa bước vào trong phòng, trong phòng ngọn đèn lờ mờ, chỉ có một ngọn nến trên bàn đang cháy le lói, cho dù ánh sáng không rõ nhưng có thể thấy được bố trí trong phòng cực kỳ thanh nhã, trong không khí tràn ngập mùi mà Lý Trân hết sức quen thuộc, Lý Trân bỗng nhiên biết được ai đang ở trong phòng rồi.

Chỉ thấy đứng trước cửa sổ một nữ tử đang mặc váy dài đỏ, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy mà đầy đặn, mái tóc đen nhánh trên điểm xuyết một đóa mẫu đơn bằng lụa màu xanh nhạt, cười như không cười nhìn hắn, rõ ràng đúng là Thượng Quan Uyển Nhi.

- Hóa ra là cô!

Lý Trân tuy rằng đã đoán được là phòng nghỉ của Thượng Quan Uyển Nhi nhưng sự xuất hiện của cô vẫn khiến Lý Trân giật mình kinh hãi, không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại ở chỗ này chờ hắn, thực là vượt ra ngoài dự liệu của Lý Trân:
- Cô, tại sao cô lại ở chỗ này?
Hắn không hiểu hỏi.

Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi lên trước, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của hắn, ngửa đầu lên nhìn hắn, dịu dàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ ra sao?

Lý Trân từ trong đôi mắt tràn ngập trí tuệ của cô dường như hiểu ra gì đó, hắn hỏi:
- Là cô ngăn bà ta?

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu, môi đỏ mọng ở bên tai Lý Trân thấp giọng nói:
- Đêm nay bà vốn phải ở trong ngự thư phòng lâm hạnh ngươi, nhưng ta không muốn, ta không muốn bà đụng vào ngươi.

Trong lòng Lý Trân dâng lên một tia cảm kích khó thể nói được, hắn mạnh mẽ ôm Thượng Quan Uyển Nhi, mặc dù hắn không muốn cùng Thượng Quan Uyển Nhi có tình yêu nam nữ gì đó nhưng lúc này hắn vẫn bị trợ giúp của Thượng Quan Uyển Nhi làm cảm động.

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lồng ngực của Lý Trân ấm áp làm cô thấy một cảm giác yếu ớt không nói ra được:
- Tắt đèn đi!
Cô thì thào nói nhỏ.

Ngọn nến lập tức tắt đi, trong phòng lập tức đều là bóng tối, chỉ nghe thấy trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc của Thượng Quan Uyển Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK