- Giờ gì rồi?
Một gã hoạn quan thấp giọng hỏi.
Một gã hoạn quan khác giơ thẳng một ngón tay lên, thể hiện đã là canh một nửa đêm, trong mắt hai người đều tỏ ra kinh ngạc. Mấy ngày nay Thánh thượng đã xảy ra chuyện gì? Ngày nào cũng sau canh một mới quay về.
Lúc này, tiếng bước chân vọng lại cách đó không xa, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh về phía này, mấy tên hoạn quan đều đứng lên, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ chỉ vào Ngự thư phòng, nhỏ giọng hỏi han:
- Bệ hạ vẫn chưa nghỉ sao?
Tên hoạn quan cầm đầu lắc lắc đầu:
- Hình như tâm trạng bệ hạ không được tốt lắm, chúng tôi cũng không dám khuyên can.
Thượng Quan Uyển Nhi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, để ta khuyên người!
Trong phòng, Võ Tắc Thiên đang khoanh tay đứng trước cửa sổ nhìn trời đêm rất lâu. Tâm trạng của bà mấy ngày nay quả thực không vui, biên giới Đại Đường không yên, Đột Quyết, Thổ Phiên và Khiết Đan đang làm khó Đại Đường, bắt người, cướp tài sản, hủy hoại đồng ruộng, khiến các khu Hà Tây, Hà Hoàng và Liêu Đông đều bị chà đạp. Là tôn sư của một quốc gia lại không thể bảo vệ thần dân của mình, Võ Tắc Thiên vô cùng khó chịu.
Tuy từ sau khi Vương Hiếu Kiệt xuất binh Lương Châu, đại quân Đột Quyết đã lui, Thổ Phiên dường như cũng không cứng rắn như trước nữa nhưng điều thực sự khiến Võ Tắc Thiên lo lắng chính là Khiết Đan quấy nhiễu. Khu đông bắc vẫn luôn thuộc vương triều Trung Nguyên. Từ thời đại Tùy Dương đế, quân đội Trung Nguyên cũng nhiều lần dụng binh với Cao Ly, tốn mất gần 2 năm của vương triều cuối cùng mới tiêu diệt được Cao Ly, thành lập An Đông Đô Hộ Phủ.
Mà Khiết Đan phản loạn chính là đã tấn công vào sự an toàn của Liêu Đông, khiến khu đông bắc của Đại Đường thống trị bị dao động, ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc của Đại Đường, một khi bị mất Liêu Đông, Cao Ly sẽ phục quốc, tâm huyết cả trăm năm của vương triều Trung Nguyên phải bỏ mặc. Võ Tắc Thiên không thể không lo lắng cho thế cục của Liêu Đông.
Nhưng điều khiến bà lo lắng hơn chính là, hôm nay bộ Binh thị lang Vi An Thạch đã dâng tấu buộc tội Hữu Uy Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi án binh bất động ở U Châu, để mất thời cơ chiến đấu.
Võ Tắc Thiên cũng chú ý đến hành động của Võ Du Nghi không hợp với lẽ thường, không ngờ gần 10 ngày trú binh ở U Châu, không đi cứu Du Quan, cũng không tấn công Khiết Đan ở Liêu Đông, mà ông ta giải thích là phải quán triệt ý chỉ của mình, huấn luyện xã dũng Hà Bắc, điều này khiến cho Võ Tắc Thiên nhất thời không thể phản bác được.
Lúc trước, bà quả thực đã hạ chỉ phóng thích tội phạm, phóng thích gia nô, sắp xếp quân đội đi Liêu Đông tác chiến nhưng rất nhanh bà ý thức được mình hơi lẫn lộn đầu đuôi. Đại Đường có gần một trăm vạn quân đội, không đánh tội phạm nữa, chú ý vào gia nô?
Hơn nữa, thời gian huấn luyện của bọn họ lâu dài, đợi lúc bọn họ có thể đánh giặc e rằng Liêu Đông, Hà Bắc đã rơi vào tay giặc, Võ Tắc Thiên không nhắc lại chuyện này nữa. Không ngờ, Võ Du Nghi lại coi lời của bà là thật, có được 10 vạn đại quân, lại muốn huấn luyện xã dũng, nghe cũng cảm thấy hoang đường.
Võ Du Nghi tuân theo thánh ý, nhưng thực tế là một loại vô dụng. Làm Đại tướng quân, giữ gìn đất đai, đẩy lùi quân địch là chức trách hàng đầu. Biết rõ ý tưởng là bất hợp lý, lại không khuyên bảo thêm, một mặt chấp hành, thế nên mới làm ra hành động hoang đường.
Đây là người bà đã khôn khéo chọn ra từ gia tộc Võ thị, biểu hiện lại vô dụng như vậy khiến bà thậm chí là cả gia tộc đều có cảm thấy thất vọng sâu sắc về Võ Du Nghi. Căn bản là trong gia tộc của bà không có nhân tài tuấn kiệt nào, hoặc chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, hoặc là yếu đuối vô dụng, hoặc là hung ác, tàn bạo. Gia tộc như vậy sao có thể thay thế được Lý thị thành lập vương triều mới đây?
Lúc này, ngoài cửa có tiếng của Thượng Quan Uyển Nhi:
- Bệ hạ, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi!
Võ Tắc Thiên khẽ thở dài:
- Uyển Nhi, thế cục Liêu Đông khiến trẫm khó tránh khỏi lo lắng.
Thượng Quan Uyển Nhi rất hiểu Võ Tắc Thiên, nỗi lo của bà là dùng sai người, không nên bổ nhiệm Võ Du Nghi làm Đại tướng quân. Thượng Quan Uyển Nhi lại thấp giọng khuyên nhủ:
- Bệ hạ, Địch Nhân Kiệt chắc đã lên Hà Bắc rồi, tin chắc là ông ấy sẽ suy nghĩ cho đại cục mà đưa ra quyết định sáng suốt.
Nhắc tới Địch Nhân Kiệt, nỗi lo trong lòng Võ Tắc Thiên như thoáng vơi đi, bà cũng gật gật đầu nói:
- Khanh nói không sai, Võ Du Nghi còn quá non nớt, dù là kinh nghiệm hay mưu lược đều thua xa. Nhưng có Địch Nhân Kiệt, ông ta sẽ giải quyết nỗi sầu của trẫm, ông ta lại có phụ tá Lý Trân, tin chắc ông ta sẽ không ngồi chờ Du Quan thất thủ.
Võ Tắc Thiên vừa nói đến đây, bỗng bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, có hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ có chiến báo đến từ Hà Bắc cách 800 dặm.
Võ Tắc Thiên kinh ngạc, vội vàng nói:
- Chiến báo ở đâu, mau đưa cho trẫm.
Không lâu sau, bộ Binh thị lang Vi An Thạch nhanh chóng bước vào Ngự thư phòng, tay cầm một quyển chiến báo. Thượng Quan Uyển Nhi nhận ra chữ trên phong chiến báo là bút tích của Lý Trân, trong lòng nàng thấy lạ: “Lẽ nào là chiến báo của Lý Trân đưa tới?”
Vi An Thạch thi lễ trước, không kìm nổi kích động:
- Bệ hạ, tin chiến trắng của mặt trận đến rồi.
Trong lòng Võ Tắc Thiên càng như lửa đốt, thúc giục hỏi:
- Nói mau, Hà Bắc xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm bệ hạ, Du Quan đại thắng, Lý tướng quân Nội vệ dẫn bốn ngàn quân Lư Long tập kích quân Khiết Đan ở Du Quan trong đêm, diệt hơn một vạn tên địch, tiền quân Khiết Đan ở Du Quan đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nói xong, y giơ chiến báo lên cao dâng cho Võ Tắc Thiên. Tin tức này khiến Võ Tắc Thiên quá đỗi vui mừng, bà vội vàng cầm chiến báo mở ra đọc kỹ. Chiến báo là Lý Trân viết, kể lại tỉ mỉ bọn Khiết Đan thất bại ở Du Quan. Phía dưới còn có chữ ký của Địch Nhân Kiệt, thể hiện chiến báo của Lý Trân là thật.
Tin thắng lợi này khiến tâm trạng buồn phiền mấy ngày qua của Võ Tắc Thiên tan biến, bà không kìm nổi vui sướng trong lòng nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Trẫm đã biết, hắn không làm trẫm thất vọng mà.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Chỉ dựa vào sức của mình hắn, e rằng khó mà có được cơ hội này, trong chuyện này chắc chắn có công lao của Địch Các lão.
Võ Tắc Thiên hiểu được ý của Thượng Quan Uyển Nhi, nếu như không có sự ủng hộ của Địch Nhân Kiệt, chưa chắc Lý Trân đã có được quân đội, hơn nữa chiến báo này chắc là Võ Du Nghi đưa tới. Xem ra sách lược của mình không sai, dùng người của tộc Võ thị làm chủ tướng nhưng không hoàn toàn dựa vào người tộc họ Võ.
Lúc này, Vi An Thạch lại nhắc nhở Võ Tắc Thiên:
- Khiết Đan ở Du Quan đại bại, chắc chắn lòng quân dao động lớn, Lý Tận Diệt sao có thể từ bỏ ý đồ, một khi gã phát hiện ra binh lực quân Đường ở Du Quan quá ít, chắc chắn sẽ tấn công quy mô vào Du Quan, cướp lấy quan ải làm lòng quân phấn chấn. Thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ cho Võ Du Nghi dẫn đại quân hỏa tốc trợ giúp Du Quan, để tránh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
- Vi ái khanh nói rất có lý, trẫm sẽ hạ chỉ.
Lúc này bà nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nhanh chóng ra sắc lệnh cho trẫm, lệnh cho Võ Du Nghi lập tức xuất binh tới Du Quan nghênh chiến với quân đội Khiết Đan.
Trầm tư một lát, Võ Tắc Thiên lại nói:
- Thêm nữa phong cho Lý Trân là đô đốc Bình Châu, cũng không phải chịu sự tiết chế của Tổng quản, khen ngợi công đại thắng của Du Quan, thưởng gấm màu 5 ngàn tấm, 10 viên minh châu, thêm tước Khai Quốc Hầu.