Giữa trưa hôm nay, Lý Ngọc không theo thói quen cũ đến Tử Vi cung dùng bữa.
Diệp Mộ Liễu đợi rồi lại đời, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Trương Phúc vội vàng chạy tới.
Hỏi hắn hắn lại nói Hoàng thượng hiện tại đang thương lượng với đại thần, cho nên không có cách nào đến dùng bữa với nàng.
Không biết do ảo giác hay sao mà nàng cảm thấy lúc Trương Phúc nói như vậy, ánh mắt có chút lóe sáng.
Vì vậy, Diệp Mộ Liễu ăn đơn giản. Sau giấc ngủ trưa, nàng làm canh đậu xanh ướp lạnh, cung đại cung nữ hậu hạ Thanh nhi đến Cần Chính điện.
Ngày hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời cực nóng, chờ đến lúc nàng tới Cần Chính điện, trên trán đều là mồ hôi.
Cung điện to như vậy lại im ắng. Tiểu thái giám canh giữ cửa điện thấy nàng, sắc mặt thay đổi.
Thậy vậy, lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, lại bình tĩnh hỏi:
“Hoàng thượng đâu?”
“... Hoàng hậu nương nương, hiện tại Hoàng thượng đang ngủ trưa, phân phó không ai được vào quấy rầy.”
Tiều thái giám xấu hổ cười, ánh mắt lóe ra.
“Vậy sao?”
Lý do thoái thác này hết sức quen thuộc, giống như mấy ngày trước nàng có nghe qua...
Khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười khổ không dễ thấy, thầm nghĩ: “Đều nói phong thủ luân chuyển, “Phong thủy” của nàng cũng xoay chuyển có chút nhanh phải không?
“Trong đó bao gồm cả Bản cung sao?”
“Này...”
Tiểu thái giám nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn Diệp Mộ Liễu, không biết nên trả lời như thế nào.
“Bản cung định đưa một chút canh đâu xanh giải nhiệt cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đang ngủ, ta đưa vào, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hoàng thượng.”
Hắn càng ngăn cản, nàng lại nghĩ nhất định phải biết được.
Vì sao Lý Ngọc không chịu gặp nàng?
Nhìn bộ dáng của tiểu thái giám, nhất định có điều che giấu. Cho tới bây giờ nàng luôn thẳng tính, trong mắt không cho phép có một hạt cát, lúc này, hận không thể lập tức làm rõ chân tướng sự việc mới được.
Làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
“Không bằng nương nương giao canh ướp lạnh cho tiểu nhân, lúc Hoàng thượng thức dậy, nhất định tiểu nhân sẽ nói với Hoàng thượng.”
Ngữ khí vẫn cung kính như cũ, nhưng vẫn kiên trì làm cho lòng Diệp Mộ Liễu tiếp tục trầm xuống...
“Nếu đã như vậy, phiền toái tiểu công công này rồi...”