Lập tức có người đi nhặt nhánh cây, nhóm lửa, có người bắt đầu xử lý mấy món ăn thôn quê.
Từng nhóm người phân công làm việc, bận rộn nhưng rất ngay ngắn và trật tự.
Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác tại chỗ, muốn đến giúp đỡ nhưng không biết phải làm như thế nào.
Nhưng mà cái gì nàng cũng không làm thì có gì đó không được tự nhiên...
Bắc Thiên Tuyết luôn hưởng thụ được người khác hầu hạ, lần đầu tiên mới hiểu được bốn chữ “chúng sinh bình đẳng”.
Vừa muốn mở miệng nhưng nhìn thấy gương mặt không chút thay đổi của Du Bạch nàng lại thật sự không muốn cúi đầu với bản mặt đó.
Nhưng mà nếu Bắc Thiên Tuyết nàng hịu cúi đầu thì sẽ không phải chịu đói bụng cả ngày.
Tên Du Bạch thối tha này, ngươi chảnh cái gì mà chảnh?
Không phải chỉ thịt nướng thôi sao?
Bản công chúa không ăn là được chứ gì...
Nhớ tới mùi vị thịt nướng, Bắc Thiên Tuyết không nhịn được mà nuốt nước bọt lần nữa, lại cầm bánh bao nguội trên tay cắn một miếng thật lớn.
Coi như hiện tại nàng đang ăn thịt nước, là sơn hào hải vị.
Bắc Thiên Tuyết, ngươi nhất định không thê vì vậy mà khom lưng.
“Đừng ăn nữa, đợi lát nữa ăn thịt nướng đi...”
Thu hết biểu tình trên gương mặt của nàng vào mắt, Du Bạch nhíu mày, lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
“Thật sao?”
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết lập tức ném bánh bao trong tay, đôi mắt tỏa sáng, như đứa trẻ được ăn kẹo đường, cười lấy lòng Du Bạch.
“Vậy có cần ta làm gì không?”
Đáy mắt hiện lên chút phức tạp, Du Bạch kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, một lúc sau mới chỉ đám nấm trên lưng ngựa:
“Vậy thì làm phiền công chúa đi rửa đám nấm này, để lát nữa có thể hầm canh gà để uống...”
Nghĩ đến có thể nhanh chóng uống canh gà nấm, gương mặt Bắc Thiên Tuyết vui như hoa nở.
Cầm lấy đám nấm trên lưng ngựa, nàng không do dự đi đến bên dòng suối, lại không chú ý Du Bạch bên người nàng đang rơi vào trong trầm tư, ánh mắt đầy ý thăm dò...
Bên tỏng chiếc nồi, mùi nước canh gà nấm tản ra mùi hương mê người.
Đặt nồi xuống, ngọn lửa hừng hực nhảy nhót.
Bên cạnh đống lửa, bọn thị vệ cẩn thận lật qua món thịt nước.
Thi thoảng thêm một chút muối và gia vị khác.
Trong không khí tỏa ra mùi hương thơm lừng, câu được con sâu tham ăn trong bụng Bắc Thiên Tuyết.
Ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây, bày ra vẻ điềm tĩnh.
Giờ phút này Bắc Thiên Tuyết hoàn toàn không có bộ dáng công chúa cao cao tại thượng.
Lại càng giống đứa trẻ đang chờ cha mẹ chúng khen.
“Được rồi!”
Trong đám người không biết ai hô một tiếng, lập tức náo động hẳn lên.
Bắc Thiên Tuyết nuốt nuốt nước bọt, nhìn khối thịt trong tay Du Bạch, dùng con dao nhỏ cắt thịt thành từng miếng từng miếng không khỏi thèm nhỏ nước miếng.
Dù thế nhưng nghĩ đến trình độ ác liệt thường ngày của Du Bạch, nàng cũng không chờ mong Du Bạch có thể phân chia thịt nướng cho mình trước...
Mở to mắt, không để bộc lộ dục vọng trong mắt của mình ra ngoài. Bắc Thiên Tuyết cố gắng áp chế khát vọng đối với đồ ăn.
Nhưng hương thơm đó ngày càng gần, ngày càng gần, như ở ngay dưới mũi của nàng.
“Ăn đi.”
Gương mặt của Bắc Thiên Tuyết vừa muốn ăn lại vừa mâu thuẫn cự tuyệt làm choc ho Du Bạch nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đưa thịt nướng tỏa thơm phức cho Bắc Thiên Tuyết, khóe môi Du Bạch không kìm được mà quét xuống một chút dịu dàng.
“Chậm một chút, đừng để nghẹn.”
Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác, không để ý tới nàng nữa. Bắc Thiên Tuyết nhận lấy thịt nướng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bắc Thiên Tuyết ăn hăng say thì Du Bạch lại đột nhiên quay lại.
Hơn nữa còn xấu xa đoạt thịt nướng từ trong tay nàng.
“Không được ăn nữa.”
“Du Bạch, ngươi thật đáng giận.”
Có cái có thể nhịn có cái thì không, đối với việc mất thức ăn ngon, Bắc Thiên Tuyết bùng lửa giận, nhưng lại thấy hắn đưa một chén canh gà nóng hổi thì ngẩn ra.
“Uống trước cái này một chút đi, ngươi đói bụng lâu như vậy không nên ăn quá nhiều thịt.”
Vì vậy, Bắc Thiên Tuyết lại đỏ mặt...