Vì muốn hủy thanh danh của nàng mà không tiếc bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào/
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây, nương nương?”
Thanh nhi có chút áy náy, có chút tự trách nhìn Diệp Mộ Liễu.
“Việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng tìm ra được Triệu Ngũ.”
Trầm tư một phen, Diệp Mộ Liễu mím môi nói:
“Còn nữa, tiểu Lý tử chết, tạm thời bổ sung thêm lý lịch. Ta đoán chừng sẽ bị áp sát không ngừng. Đã bày đến thế cục này nhất định sẽ không để cho ta thoải mái. Nhưng trước khi chúng ta nếu tìm được Triệu Ngũ thì phải phong tỏa tin tức lại.”
“Nô tỳ biết rồi, không bằng...”
Thanh nhi chưa nói xong ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Nương nương, không tốt, không tốt rồi...”
Trong lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, bình tĩnh nói:
“Có gì không tốt? Không lẽ trời sập xuống hay sao?”
“Không phải, là Hoàng quý phi mang theo Thái hậu nương nương đến Tử Vu cung của chúng ta...”
Cung nữ lắc đầu, lo lắng nhìn thoáng qua thi thể trong phòng, sợ hãi nói:
“Ngược lại tới thật không chậm! Xem ra nàng không muốn cho chúng ta bất kỳ cơ hội nào rồi.”
Cắn cắn môi, trong khoảnh khắc Diệp Mộ Liễu xoay chuyển liên hồi, muôn vàn suy nghĩ.
“Xem tình hình này đúng là giả lai bất thiện (người tới không có ý tốt)! Thanh nhi, ngươi lập tức đi Cần Chính điện gọi Hoàng thượng tới đây. Người còn lại theo ta ra ngoài tiếp giá.”
Thanh nhi nghe vậy lại nhanh chóng xoay người rời đi.
Diệp Mộ Liễu sửa sang lại quần áo, lúc này mới từ từ bước đi tới cửa lớn cung Tử Vi.
“Nô tỳ tham kiến Mẫu hậu.”
Diệp Mộ Liễu nhìn thoáng qua Thái hậu tới không có ý tốt, lại nhìn Trịnh Ngọc Uyển phía sau Thái hậu đang vui sướng khi có người gặp họa. Trấn định phúc thân, nhếch môi cười nói:
“Hôm nay Mẫu hậu hồi cng, nô tỳ đang nói sẽ đến bái kiến Mẫu hậu. Không khéo trong cung có xảy ra việc đột xuất, cho nên mới chậm trễ hành trình của nô tỳ, không nghĩ Mẫu hậu lại tự mình tới đây.”
Các ngươi muốn giết người trở tay không kịp sao? Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội.
Nghe vậy vẻ mặt Thái hậu và Trịnh Ngọc Uyển thay đổi, hai người liếc nhau, Thái hậu nhíu mày hỏi:
“Sao... không biết ở bên trong cung của Hoàng hậu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói ai gia nghe một chút, có lẽ ai gia có thể phân giải giúp Hoàng hậu cũng nên.”
Phân giải?
Trong lòng Diệp Mộ Liễu cười lạnh, Thái hậu nương nương, ngươi không gây phiền toái cho ta là ta đã vô cùng cảm kích rồi!
Trong hậu cung mọi người đều biết, người Hoàng hậu là nàng ở trước mặt Thái hậu cũng không có nhiều phân lượng.
Không biết Thái hậu có thành kiến với nàng từ trước hay vì chuyện ở huyện Thanh Giang?
Địa vị Hoàng hậu của Diệp Mộ Liễu này ở trong lòng Thái hậu mãi mãi không thể bằng Hoàng quý phi Trịnh Ngọc Uyển được.
Từ lúc Diệp Mộ Liễu quyết định ở lại Hoàng cung cũng đã tính đến chuyện Thái hậu tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt hòa nhã.
Nhưng ngoài dự liệu của nàng, cho tới hôm nay, Thái hậu chưa từng tìm nàng gây phiền toái.
Hai người nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều cẩn thận, không chọc vào đối phương.
Thái hậu đối với nàng vẫn đều khách khí nhưng Diệp Mộ Liễu biết rõ, loại khách khí này vẫn che dấu sụ hờ hững và xa cách.
Nhưng vậy thì đã dao, vốn Diệp Mộ Liễu cũng không nghĩ tới việc cùng nàng ta sắm vai mẹ hiền dâu thảo.
Chỉ không nghĩ tới biểu hiện giả dối đó là đổ vỡ nhanh như vậy.
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là trong cung có nô tài tay chân không sạch sẽ, không biết sống chết lại dám ăn trộm hạ lễ tân hôn Bắc Minh hoàng đế tặng cho ta và Hoàng thượng- Phượng Vân trâm, nhưng lại không may bị ta phát hiện.”
Ánh mắt thản nhiên liếc Trịnh Ngọc Uyển một cái, Diệp Mộ Liễu nhếch môi lạnh nhạt nói:
“Vốn là trộm đò ở trong cung cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chuyện tình lại liên quan đến Phượng Vân trâm, cho nên nô tỳ định đợi đến lúc Mẫu hậu hồi cùng sẽ bẩm báo với Mẫu hậu rồi với xử lý. Không nghĩ tới, đem qua tiểu Lý tử ăn trộm Phượng Vân trâm và người trông coi hắn là Triệu Ngũ, một chết một mất tích.”
“Sao...? Đã chết? Chết như thế nào vậy?”
Quả nhiên đúng như Diệp Mộ Liễu dự đoán, Thái hậu thấy nàng chủ động nói ra việc này nên cũng không nhanh chóng trở mặt.
Đối với Diệp Mộ Liễu mà nói nhưu vậy cũng đủ rồi!
Chỉ cần kéo dài đến lúc Lý Ngọc tới thì nàng không cần một mình chiến đấu nữa.
“Là bị người đánh chết.”
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu không chút do dự ăn ngay nói thật.
Dù sao khi khám nghiệm tử thì thì có giấu diếm cũng không được...
“Bị ai đánh chết?”
Nghe vậy sắc mặt Thái hậu thay đổi, ánh mắt nhìn về Diệp Mộ Liễu sắc bén mấy phần.
“Nô tì không biết, buổi sáng nô tù chuẩn bị mang Tiểu Lý tử đến nhờ Mẫu hẫu xử lý thì mới biết được.”
“Vậy Triệu Ngũ thì sao? Hiện tại tìm được chưa?”
Thái hậu cười như không cười nhìn nàng, trong ánh mắt không có một chút ý tốt.
“Đang phái người tìm kiếm.”
Diệp Mộ Liễu bẩm váo, chỉ có thể kiềm chế bất an trong lòng, bình tĩnh đáp.
“Hoàng hậu nương nương, không phải ngươi cho rằng ngươi nói như vậy Thái hậu sẽ tin đấy chứ?”
Thấy Thái hậu im lặng không nói, Trịnh Ngọc Uyển ở bên cạnh nhịn không được mà khiêu khích.
“Lời nói này của Hoàng quý phi thật lạ, lời ta nói từng câu từng chữ đều là thật, vì cái gì Mẫu hậu lại không tin?”
Diệp Mộ Liễu nhếch môi cười, nụ cười rực rỡ không đạt tới đáy mắt.
“Hoặc là theo lời của Hoàng quý phi thì còn có dụng ý khác hay sao?”
Trịnh Ngọc Uyển còn muốn lên tiếng thì bị Thái hậu liếc một cái làm cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Hoàng hậu, đúng như ngươi nói, hôm nay ai gia sở dĩ tới Tử Vi cung là vì lúc sáng ai gia hồi cung lại có người cáo trạng với ai gia nói ngươi giết người bừa bãi, vô cớ giết hại thái giám trong cung của ngươi.”
“Nhưng mà ai gia không tin Hoàng hậu sẽ làm vậy, nhưng sự việc liên quan đến mạng người, ai gia cũng không dám xem thường. Vì vậy cùng Hoàng quý phi đến xem. Nhưng Hoàng hậu đã chủ động thẳng thắn nói chuyện này thì ta tin trong chuyện này nhất định có hiểu lầm.”
“Mẫu hậu anh minh.”
Diệp Mộ Liễu có chút ngoài ý muốn, Thái hậu sẽ thông tình đạt lý như vậy sao?
Hay là nàng có sát chiêu gì chưa sử dụng.
“Nô tì tuy mới vào cung không lâu nhưng cũng biết hiểu luật mà phạm luật tội càng thêm nặng. Huống hồ là chuyện liên quan đến mạng người, cho dù hắn có trộm Phượng Vân trâm cũng không đủ đẻ cho hắn phải lấy mạng đổi lại. Quan trọng là theo nô tì được biết, trước kia tiểu Lý tử cũng coi như tay chân sạch sẽ, đến thời điểm hiện tại cũng chỉ là lần đầu vi phạm.”
“À... theo ý của Hoàng hậu thì việc này cực kì kỳ lạ?”
Bất động thanh sắc cười cười, Thái hậu thản nhiên cười hỏi.
“Nô tì chỉ cảm thấy trong hậu cung mọi người đều biết, Phương Vân trâm không chỉ quan trng mà còn có ý nghĩ phi phàm. Tiểu Lý tử lần đầu vi phạm không có cả gan làm loạn, lần đầu tiên xuống tay làm sao dám trộm thứ như củ khoai lang phỏng tay này?”
“Nhỡ may hắn có mắt không tròng không nhìn được sự cao quý của Phượng Vân trâm thì sao?”
Nghe vậy, Trịnh Ngọc Uyển lập tức phản bác.
“Huống chi nương nương, quan trong không phải là tiểu Lý tủ trộm Phương Vân trâm mà là vì sao tiểu Lý tử chết không rõ ràng?”
“Đúng vậy, Hoàng quý phi nói không sai. Hoàng hậu, không bằng ngươi đưa ai gia nhìn xem thi thể của tiểu Lý tử đi.”
Đáy mắt hiện hứng thú không rõ, Thái hậu rũ mắt nói.
“Nhưng giết người bừa bãi, nếu có người hiểu luật mà còn phạm pháp thì ai gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Giết người bừa bãi?
Haha, Thái hậu nương nương, ngươi chưa từng xem xét mà đã khinh suất kết luận như vậy sao?
Có phải đợi đến lúc nhìn thấy thi thể tiểu Lý tử, ngươi có phải sẽ gây khó dễ hay không?
Theo Thái hậu đi vào phòng bên, Diệp Mộ Liễu yên lặng nhìn Thái hậu sau khi cho người kiểm tra xong thì sắc mặt thay đổi, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Thái hậu một cái rồi lại nhìn nàng.
Cười lạnh, Diệp Mộ Liễu nghĩ ở trong lòng:
“Rốt cuộc là sao vậy?”
" Làm sao vậy Cổ Trung. Ngươi đi theo ai gia nhiều năm, có chuyện gì cứ nói thẳng là được, do dự làm cái gì?”
Nhìn bộ dáng chần chờ của Cổ Trung, đáy mắt Thái hậu lóe sáng, không nhanh không chậm nói.
“Nói đi, tiểu Lý tử chết như thế nào? Ai gia và Hoàng hậu đều ở đây, ngươi không cần phải sợ. Có chuyện gì, ai gia và Hoàng hậu tất nhiên sẽ là chỗ dựa cho ngươi, ngươi nói có phải không, Hoàng hậu?”
“Đúng vậy, Cổ tổng quản, ngươi cứ nói, đừng ngại.”
Cười cười gật đầu, vẻ mặt của Diệp Mộ Liễu cũng không bối rối như mọi người tưởng tượng.
“Bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương, tiểu Lý tử là bị người đánh chết.”
Sợ hãi liếc mắt nhìn Diệp Mộ Liễu một cái, Cổ Trung cúi đầu nói.
“Đánh chết? Ngươi xác định?”
Nghe vậy, Thái hậu trầm giọng nói.
“Nô tài dám nói dối nửa câu, mặc cho Thái hậu xử trí.”