Cảm giác tê dại lạ lẫm truyền từ ngón chân lên, Diệp Mộ Liễu không nhịn được toàn thân run rẩy. Ưm một tiếng, nàng không tự giác co lại:
“Ưm..”
Một tiếng thở gấp mê hoặc quyến rũ, làm cho đáy lòng hắn càng dâng lên khát vọng.
Làm cho hắn lúc bị hãm sâu vào nhu tình mềm mại liền không thể thoát ra được.
Lý Ngọc nhìn người dưới thân mình đang nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển, cảm giác được nụ hoa phấn nộn, dưới bàn tay hắn như nở rộ, như mời gọi hắn tới hái.
Tiếng thở gấp quyến rũ vang lên, làm cho sự ẩn nhẫn của hắn trong nháy mắt vỡ ra. Trong lòng vừa động, rốt cuộc không thể khắc chế được tình dục thiêu đốt trong lòng.
“Liễu Nhi, cho ta..” Âm thanh của hắn đè nén, mang theo mấy phần tình dục.
“Ưm…” Âm thanh của Diệp Mộ Liễu nhỏ như muỗi kêu, hai má ửng đỏ mê người, con ngươi trong suốt bị ngọn lửa tình dục thiêu đốt.
Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra mảng da thịt trắng nõn như ngọc.
Hơi lạnh trong không khí mang theo một chút lành lạnh làm cho nàng run rẩy, trong nháy mắt lại bị da thịt nóng bỏng của hắn dán vào.
Hắn cúi đầu, dùng chiếc lưỡi ấm áp ướt át của mình, ngậm chặt nụ hoa hồng phấn của nàng, làm cho nàng thở dốc kịch liệt….
Da thịt trong suốt như ngọc, ở trong tay hắn như đóa hoa nở rộ.
Rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn vươn người chạm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của nàng.
“Đau, đau quá…”
Đau đớn ập đến làm cho nàng thở ra, Diệp Mộ Liễu cắn chặt hàm răng, làm thế nào cũng không mất đi sương mù trong mắt.
Người dưới thân đau đớn, trong lòng Lý Ngọc dâng lên sự thương tiếc vô cùng.
Hắn ngừng động, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, vành tai cùng với da thịt trắng nõn, hôn từng chút một.
Một cỗ hơi nóng theo sự âu yếm của hắn lan khắp toàn thân nàng. Hạ thể đau đớn cũng giảm đi rất nhiều.
Cảm giác được nàng có thể thích ứng được sự to lớn của hắn, hắn mới bắt đầu dịu dàng luật động.
Đường cong hoàn mỹ của nàng theo luật động của hắn mà nâng lên hạ xuống.
Da thịt trong suốt như ngọc dưới thân hắn trở nên quyến rũ như làn nước mùa xuân. Hắn mạnh mẽ chiếm lấy, mang nàng đến tận tầng mây.
Trong bóng đêm, mấy chấm nhỏ lấp lánh trên bầu trời, mà nàng trước mặt lại như pháo hoa nở rộ hết sức chói mắt, từ trên trời rơi xuống.
Tia nắng nhè nhẹ, tiếng chim hót véo von, không khí tươi mát làm cho Diệp Mộ Liễu đang say giấc nồng tỉnh dậy.
Đống lửa cách đó không xa nay chỉ còn những đốm lửa nho nhỏ.
Buổi sáng trong cốc vẫn còn nhiễm chút khí lạnh, giờ phút này có sự ấm áp từ phía sau lưng làm cho nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Chỉ có toàn thân bủn rủn mệt mỏi cùng với chút đau đớn nhắc nhở nàng chuyện tối qua thỏa thích cùng bừa bãi.
Chuyện đêm qua từng chút từng chút hiện lên trong đầu, đôi má phấn nộn của nàng đỏ ửng.
Cánh tay vòng qua eo nàng, cứng cỏi mà có lực. Hô hấp bên tai trầm tĩnh nhẹ nhàng.
Diệp Mộ Liễu nhẹ nhàng tách cánh tay đang ôm lấy mình, đứng dậy, lại nghe thấy đằng sau vang lên âm thanh lười biếng, gợi cảm:
“Liễu Nhi định đi đâu vậy?”
“…”
Gương mặt Diệp Mộ Liễu lại đỏ lên, nàng nghe thấy âm thanh nhỏ bé xấu hổ của mình:
“Chàng tỉnh rồi!”
“Nếu ta không tỉnh, Liễu Nhi của ta lại muốn bỏ đi có phải hay không?”
Người đằng sau ôm chặt thân thể nàng, cái đầu lại dán vào sau lưng bóng loáng của nàng.
“Không có, không có.”
Diệp Mộ Liễu xoay người, bối rối nói.
“Ta chỉ muốn đến dòng suối rửa mặt một chút, rồi chuẩn bị món ăn dân dã hoặc xem ở dưới đáy cốc có tìm được trái cây lấp đầy bụng không.”
Dừng lại một chút, nàng lại nói:
“Ngày hôm qua chàng bị thương, chảy rất nhiều máu. Buổi tối lại… lại tiêu hao nhiều tinh lực như vậy. Ta muốn kiếm thứ gì ăn được cho chàng bồi bổ thể lực một chút! Nếu không nhìn sơn cốc cao như vậy, chúng ta còn chưa leo chỉ sợ mệt đến gần chết rồi!”
“Liễu Nhi, cảm ơn nàng!”
Nam tử đằng sau khẽ run, âm thanh nhỏ đi mấy phần.