Nghe vậy, Lý Ngọc không chút do dự phản bác.
“ Nhi thần tin tưởng, chỉ cần nàng đồng ý học, nhất định làm tốt hơn bất kì ai. "
“ Nhưng mà con xác định, sau khi Diệp Mộ Liễu học xong tính kế và đấu đá nhau thì đó là người mà con muốn sao ? ”
Khóe môi quét xuống nụ cười châm chọc, Thái hậu nhướng mày nhìn Lý Ngọc, ánh mắt bức người.
Thân thể run lên, Lý Ngọc nhanh chóng cúi đùa trầm tư. Trong phòng nhất thời làm vào yên tĩnh. Bên tài chỉ còn tiếng hít thở của hai người, yên tĩnh đến mức ngây cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Trên mặt hiện lên nụ cười, trong lòng Thái hậu biết, lần đặt cược này bản thân mình đã thắng một nửa.
Không biết đã trải qua bao lâu, lúc Lý Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt trầm trọng đã biến mất không thấy, trong mắt chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.
“Nhi thần xác định, nhi thần yêu là tất cả những gì của Liễu Nhi, tất nhiên bao gồm cả cái tốt và không tốt của nàng. Nhi thần tin tưởng, dù tính cách nàng có thay đổi cũng chỉ là bất đắc dĩ, là vì bảo vệ bản thân mình, bản chất con người tuyệt không thay đổi quá nhiều!”
Dứt lời, Lý Ngọc lườm Thái hậu. Nhìn thấy sự tươi cười chắc chắn trên gương mặt nàng dần biến mất, trong mắt chỉ còn khiếp sợ như có như không, Lý Ngọc nhếch môi thỏa mãn cười.
“Huống hồ, mẫu hậu có lẽ đã quên, người sống trong Hoàng thành đều không sạch sẽ hơn ai hết. Vì mạng sống, tất cả mọi người đều tính kế lên người khác, nhi thần cũng như vậy!”
Nghe vây, sắc mặt Thái hậu thay đổi, đáy mắt lóe lên sự phức tạp. Bất chợt, nàng cười cười như không có việc gì.
“Xem ra, Thiên nhi của ta đã hạ quyết tâm rồi. Một khi đã như vậy, mẫu hậu sẽ thành toàn cho con.”
“Nhi thần đa tạ mẫu hậu đã thành toàn.”
Sắc mặt vui vẻ, con ngươi của Lý Ngọc đen như mực nhất thời sáng lên.
“Đừng vội, con cảm ơn ta quá sớm rồi. Ta đồng ý cho các người cơ hội, cũng phải xem nàng có nắm bắt được hay không mới được!”
Hào quang lóe ra trong đáy mắt, thái hậu thản nhiên nói.
“Thiên nhi, con cũng không nên kỳ vọng quá cao, thất vọng sẽ càng lớn…”