Cúi đầu rũ mắt, che lại sự đau khổ trong mắt, Diệp Mộ Liễu cầm đũa, gắp một miếng cá hấp đến bên miệng Lý Ngọc, cười nói:
“Đến, nếm thử một chút.”
Lý Ngọc quay mặt, không muốn để ý tới nàng, lại nhịn không được sự cầu xin ẩn trong đáy mắt của nàng, đành phải mở miệng, bộ dáng hết sức khó chịu.
Nhìn hắn nuốt thức ăn mình chuẩn bị vào bụng, cái mũi Diệp Mộ Liễu chua xót, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống. Nhanh chóng cúi đầu, không muốn cho hắn nhìn ra sơ hở, nàng nghẹn ngào nói:
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
Thật ra hắn nào có tâm tình nă, giờ phút này những thức ăn trong miệng hắn đều giống như sáp.
Bởi vì không muốn để cho nàng thất vọng, hắn vẫn như cũ nhếch môi, miễn cưỡng cười.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
Lý Ngọc yên lặng không nói, lại nghe lời, đem tất cả đồ ăn nếm từng chút một.
Nhìn hắn cực kì chăm chú, khóe môi Diệp Mộ Liễu từ từ nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Lý Ngọc, cho ngươi.”
“Cái gì vậy?”
Thấy nàng từ trong túi đồ lấy ra một túi tiền đưa cho mình, trong lòng Lý Ngọc có chút sáng tỏ, lại tỏ vẻ kinh ngạc nói:
“Dù sao ta cũng sắp tiến cùng làm Hoàng phi, mấy thứ này cũng không cần dùng nữa rồi. Chúng ta từng có một đoạn tình cảm, coi như ta đưa cho ngươi lễ vật đi.”
“Như vậy sao?”
Có ích sao? Diệp Mộ Liễu, nàng không muốn nói cho ta mọi chuyện của nàng, không biết trong Hoàng cung những nơi cần chuẩn bị, tiền tiêu như nước sao?
Rõ ràng nàng ôm quyết tâm phải chết cho nên mới làm như vậy đi?
Hành động vừa rồi của nàng quá hoàn mỹ, hoàn mỹ làm cho hắn suýt chút nữa bị lừa. Cho tới hôm nay Lý Ngọc mới biết được, thì ra người không biết nói dối, nếu một khi đã muốn lừa gạt người khác thì càng dễ thực hiện.”
“Đủ rồi Liễu Nhi, không cần phải giả vờ.”
Nắm lấy bàn tay Diệp Mộ Liễu, Lý Ngọc đang muốn đem hết mọi chuyện từ đầu nói cho nàng lại cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ…
Bóng dáng cô nương trước mắt giống như biến thành nhiều người, chen chúc lại một chỗ. Đôi mắt nhắm lại, trong nháy mắt mất đi ý thức, trong lòng Lý Ngọc thầm nguyền rủa...
Du Bạch đáng chết, vì sao không nói nàng còn mua cả thuốc mê?