Nhất là đôi môi quét xuống nụ cười nhạt của nàng, làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều không nhịn được mà sinh lòng thương tiếc, hãm vào trong đó không thể thoát ra được.
Rũ mắt, thở dài một hơi, Lý Ngọc thản nhiên nói:
“Mẫu hậu thật hiểu nhi thần.”
“Như thế nào, xem ra Thiên nhi của ta mềm lòng rồi hả?”
Nâng cằm, ý bảo Lý Ngọc ngồi lên chiếc ghế khắc hoa, Thái hậu nhíu mày cười nhẹ.
“Nhanh như vậy đã bại trận, Thiên nhi, con đúng là không chiến mà bại? Con đừng quên, tiền cược của chúng ta.”
“Nhi thần không quên.”
Môi mỏng nhếch lên thành đường thẳng, đáy mắt Lý Ngọc lộ ra kiên quyết không chút nào che giấu.
“Chỉ là nhi thần cảm thấy được, tiền cược lần này dừng ở đây thôi. Mẫu hậu cũng thấy, Liễu Nhi là cô gái cực kì tốt. Tương lai nhất định cũng là một Hoàng hậu tốt. Nàng xứng với nhi thần, xứng với mẫu nghi thiên hạ.”
“Như vậy sao?”
Thuận tay bưng chén sứ thanh hoa, thản nhiên thổi một hơi, lúc này Thái hậu mới thong thả nói:
“Chỉ bằng biểu hiện mấy ngày của nàng, Thiên nhi đã chắc chắn. Nếu nhi vậy, Thiên nhi làm cho mẫu hậu thất vọng rồi…”
“Như vậy còn chưa đủ sao, mẫu hậu.”
Khóe mắt nhấc lên, đáy mắt Lý Ngọc chợt lóe tối tăm.
“Nàng không cần ngôi vị Hoàng phi, không cần vinh hoa phú quý, cũng không để ý nhi thần có nghèo túng hay bần cùng, chỉ toàn tâm toàn ý đi theo nhi thần, cho dù ăn cháo chịu đói cũng không cần quan tâm!”
Nói tới đây, Lý Ngọc hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu có chút nghi ngờ.
“Nhi thền xin hỏi mẫu hậu, nếu như vậy còn chưa đủ, vậy rốt cuộc phải biểu hiện như thế nào mới làm cho mẫu hậu thỏa mãn?”
Thu hết sự nghi ngờ của Lý Ngọc vào trong mắt, Thái hậu mỉm cười, rũ mắt không chút để ý nói:
“Nàng không cần vinh hoa phú quý, chỉ có thể nói nàng là cô gái không ham hư vinh. Nàng đồng ý lúc ngươi gặp khó khăn vẫn không rời không bỏ, cho thấy nàng cực kì yêu ngươi, nhưng những thứ này vĩnh viễn không ddiur1”