Vốn phần trình diễn này xuất hiện một nhỏ khác biệt nho nhỏ nhưng không đủ để ảnh hưởng đến toàn cục. Vì thế Thái hậu chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc kệ bọn họ.
Lại chưa từng nghĩ đến nửa đường nhảy ra tên kì đà cản mũi, Nhiếp chính vương đã chết từ lâu lại kì tích sống lại. Hơn nữa còn vạch trần mưu kế nhiều năm mà Thái hậu và Trịnh tướng quân vạch ra.
“ Cổ tổng quản, con người luôn luôn trưởng thành. Mọi vật trên thế gian cho tới bây giờ vẫn luôn thay đổi, không phải sao? “
Thu hết sự cảm khái và mê hoặc trong đôi mắt Cổ Trung, Diệp Mộ Liễu cúi đầu trầm ngâm vừa cảnh giác chú ý động tình bốn phía.
Thắng thua đã định, nàng cũng không thể đưa tay chịu trói, không phải sao?
Ít nhất nàng không thể để cho mình trở thành gánh nặng để cho bọn họ áp chế Lý Ngọc.
“Không sai.”
Gật đầu, Cổ Trung cảm thán nói.
“Bất quá Hoàng hậu trong mắt nô tài là nữ tử có khả năng học tập cực mạnh, cho nên giờ phút này, nô tài chỉ hy vọng Hoàng hậu nương nương có thể nhận biết đại cục, không cần làm chuyện châu chấu đá xe.”
“Vậy Cổ tổng quản cảm thấy Bản cung phải làm như thế nào mới là thức thời nhất đây?”
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Mộ Liễu lóe lên sự châm biếm, nhưng gương mặt lại bất động thanh sắc hỏi.
“Hoàng hậu nương nương, thật không giấu gì, hiện tại kế hoạch của các người đã bị Thái hậu và Trịnh tướng quân nhìn thấu. Trịnh tướng quân sẽ tức khắc dẫn quân về Thành, đến lúc đó, lấy binh lực trong tay Hoàng thượng, đơn giản chỉ là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá mà thôi!”
Cho rằng bản thân có thể thuyết phục được Diệp Mộ Liễu, trong lòng Cổ Trung vui vẻ, vội vàng cười nói.
“Thái hậu nhân từ, niệm tình mẹ con nhiều năm mà không muốn nhìn bệ hạ và Trịnh tướng quân cá chết lưới rách. Cũng không nghĩ muốn dấy lên chiến hỏa, làm cho sinh linh đồ thán. Vì vậy, thỉnh Hoàng hậu nương nương giúp đỡ khuyên giải Hoàng thượng, để cho Hoàng thượng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt chủ động đầu hàng. Như vậy, Thái hậu nhất định sẽ không nhắc lại chuyện cũ, bảo vệ cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nửa đời sau đều an nhàn!”
“Lời này của Cổ tổng quản là thật sao? Làm sao Bản cung biết được Thái hậu lão nhân gia người có thể lợi dụng ta và Hoàng thượng xong sẽ giết người diệt khẩu hay không?”
Nghe nói tin tức đã truyền tới tai Trịnh Nhất Phong, trong lòng Diệp Mộ Liễu cực kì trầm xuống. Ngay sau đó lại thoáng nhìn ánh mắt bất định trong mắt Cổ Trung, trong lòng như được thả lỏng xuống.
Muốn diễn trò phải không?
Vậy Bản cung sẽ cùng các ngươi diễn thật tốt.
Dù sao thứ Bản cung thiếu nhất hiện tại chính là thời gian!
“Vạn nhất Thái hậu lật lọng, Bản cung không phải trộm gà không được còn mất nắm thóc hay sao?”
Không kiên nhẫn nhìn lối ra của rừng rậm, kiềm chế hết sức, nụ cười mang theo sự ẩn nhẫn.
“Chỉ cần Hoàng hậu nương nương có thể khuyên Hoàng thượng chủ động buông tha Hoàng quyền, Cổ Trung lấy đầu ra đảm bảo, nửa đời sau của Hoàng thượng và Hoàng hậu nhất định vinh hoa phú quý, vợ chồng ân ái bạch đầu giai lão. Mấy thứ này không phải Hoàng hậu nương nương vẫn luôn theo đuổi hay sao?”
“Cổ tổng quản quả nhiên hiểu được lòng ta, Bản cung suýt chút nữa đã bị rung động rồi đấy...”
Diệp Mộ Liễu chưa nói xong, bên ngoài rừng rậm bay lên ánh sáng pháo hoa.
Bóng đêm bao la mờ mịt, pháo hoa này hết sức bắt mắt. Diệp Mộ Liễu và Cổ Trung nhìn thấy đều thay đổi sắc mặt.
Một người thì vui mừng như điên, một người thì oán hận không thôi!
“Thì ra nói lâu như vậy, Hoàng hậu nương nương muốn kéo dài thời gian hay sao?”
Gương mặt vốn đang tươi cười, trong nháy mắt đen lại, Cổ Trung nhíu mày quát lớn:
“Hoàng hậu nương nương, chúng ta cho ngươi một cơ hội thì ngươi rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt, thật không cho mọi người chút sắc mặt.”
“Cổ tổng quản, ngươi nghĩ Bản cung là đứa trẻ ba tuổi hay sao?”
Biết Thanh nhi đã thoát hiểm, tín hiệu cũng đã phát ra, trái tim vốn thấp thỏm của Diệp Mộ Liễu mới được thả lỏng xuống.
Khóe môi quét xuống nụ cười lạnh, nàng nhếch môi cười châm chọc:
“Thái hậu nương nương nếu niệm tình mẫu tử thì sẽ không làm việc khiến cho người khác phải oán trách. Nếu ta buông tay chịu trói, chẳng phải sẽ trở thành gánh nặng để cho các ngươi dùng để áp chế Hoàng thượng sao? Cổ tổng quản ngươi yên tâm, Bản cung thà chết cũng không cho ngươi được như ý nguyện.”
“Nếu như vậy, Hoàng hậu chờ xuống hoàng tuyền cùng Hoàng thượng làm một đôi uyên ương đồng mệnh đi.”
Trong mắt lóe ra sát ý, Cổ Trung lạnh lùng nói.
“Nương nương yên tâm, nô tài sẽ không để cho người phải đợi lâu. Đợi người xuống dưới, Trịnh tướng quan sẽ lập tức đưa Hoàng thượng xuống cùng người.”
“Ngươi bớt lấy Hoàng thượng đến áp chế ta đi. Cổ tổng quản, ngươi cho rằng ta không biết hay sao? Nếu Thái hậu thuận lợi liên lạc được với Trịnh tướng quân, chỉ sợ lúc này việc bà ấy làm không phải là bắt ta uy hiếp Hoàng thượng.”