" Được, muội sẽ chờ, chỉ cần huynh chịu cho muội cơ hội, nhất định muội sẽ khiến huynh quên được tỷ ấy mà mở rộng tấm lòng với muội. " Mộ Dung Uyển Nhi quật cường nói.
Ngày hôm sau, những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng khắp căn phòng. Lãnh Hàn Yên đang nằm ngủ trên giường, mấy ngày trước nàng mệt muốn chết nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không biết Lý Ly hắn đã tỉnh chưa.
Giật mình tỉnh giấc, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng của nàng. Bật người ngồi dậy nhưng cả người mềm nhũn hại nàng suýt chút nữa ngã ngược xuống giường. Đúng lúc đó một bóng dáng đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng một chén thuốc đi tới. Thấy cô gái nằm trên giường đã tỉnh, hiện tại suýt chút nữa thì ngã xuống giường, hắn nhanh tay đặt thuốc lên bàn rồi chạy lại đỡ nàng.
" Cảm ơn. " Lãnh Hàn Yên thốt lên nhưng sau khi ngẩng đầu lên, thời gian như ngừng lại ở lúc đó, Lý Ly, hắn… hắn thực sự tỉnh lại.
Không hiểu sao nước mắt như cơn đại hồng thủy trào ra, thi nhau rơi xuống ướt đẫm hai gò má, tầm mắt nàng trở nên mơ hồ.
Lý Ly cuống quýt đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng càng lau càng chảy nhiều hơn, hại hắn không biết phải làm gì. Bỗng nhiên thân thể bị ôm cô gái ngồi trên giường ôm chặt, cả người hắn cứng đờ, vẫn chưa quen sự thân mật này.
Nàng vừa ôm vừa khóc, thật sự không quen bộ dạng lúc này của nàng. Lãnh Hàn Yên trước kia mà hắn biết là một cô nương lạnh nhạt, luôn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ, mà hiện tại….
Cuối cùng hắn chỉ có thể đưa hai tay ôm lấy nàng, ý bảo nàng hắn đã tỉnh, không, phải nói hắn còn sống, sống sờ sờ trước mắt nàng.
" Lý Ly. "
" Ừ… " Nhẹ nhàng đáp lại nàng một tiếng.
" Lý Ly… "
" Ta ở đây. "
" Lý Ly, Lý Ly, Lý Ly, rốt cuộc chàng cũng tỉnh lại, thật tốt, thật tốt. " Lãnh Hàn Yên nghẹn ngào nói, rốt cuộc đứng trước mặt hắn nàng cũng không thể bày ra bộ dáng lạnh lùng được nữa.
" Ừ, thật tốt, ta còn sống, ít nhất hiện tại ta còn sống. " Hai người kích động ôm chầm lấy nhau, không gian như ngừng đọng ở thời khắc này.
Một lúc sau, cảm thấy khóc đủ, Lãnh Hàn Yên mới cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi phục hồi lại tinh thần mới thấy hình như hai người bọn họ có vẻ… có vẻ thân mật quá mức, nàng xấu hổ muốn chết.
Cảm nhận được thân thể cứng ngắc của nàng, hắn cũng cảm thấy lúng túng, hai bên tai đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, hai người đồng thời tách nhau ra.
" Nào, uống thuốc, nàng bị suy nhược cơ thể trầm trọng, cần phải bồi bổ tĩnh dưỡng. " Xoay người bê bát thuốc lên muốn đút cho nàng. Lãnh Hàn Yên cảm thấy ngại ngùng nhưng cả người nàng hiện tại chẳng còn tý sức lực nào, đành để cho hắn đút cho nàng.
Uống xong chén thuốc, không khí lại rơi vào tình trạng xấu hổ mãi đến khi Độc y đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cũng biết chuyện gì xảy ra.
" Yên nhi, con sao rồi, nha đầu cứng đầu rốt như con rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. " Lời nói đầy bất mãn nhưng mang theo sự đau lòng và quan tâm.
" Sư phó, người đừng trách Yên nhi mà, không phải con đã khỏe rồi sao, người xem. " Vừa nói vừa đỉnh nhảy xuống giường. Nhưng chưa kịp ngồi dậy đã ngã nhào trở lại, may mắn Lý Ly ở bên cạnh phản ứng kịp thời đỡ lấy nàng.
" Nàng đừng cậy mạnh, Độc y tiền bối sẽ không tức giận. " Đỡ nàng nằm xuống, Lý Ly nhẹ nhàng khuyên bảo.
" Được rồi, nghe lời hắn đi, ta đâu nỡ tức giận nha đầu con chứ? " Độc y bất đắc dĩ nói.
" Tốt, con nghe lời hai người là được chứ gì. " Lãnh Hàn Yên cụp mắt xuống, giống như đứa nhỏ bị ủy vậy.
" Hừ, ngươi xem bộ dạng bây giờ của nàng xem, chúng ta bắt nạt nàng sao, còn bày ra cái bộ dạng này, không biết cái mặt lạnh bấy lâu của nó trôi đến đâu rồi. " Độc y giả vờ hờn dỗi.
" Nàng như vậy mới đáng yêu. " Lý Ly vừa nói xong cũng im bặt, Lãnh Hàn Yên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói nàng đáng yêu sao? Nàng không nghe nhầm đấy chứ?
Nhìn biểu hiển kinh ngạc của nàng, chắc bị hắn dọa sợ rồi.
Độc y thấy tình cảnh như vậy đành kiếm cớ rời đi cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Không khí lại rơi vào tình trạng ngại ngùng.
" Lý Ly, chàng nói ta đáng yêu sao? " Lãnh Hàn Yên thử dò xét lời hắn nói có thật không.
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của nàng, hắn cũng thoải mái cười nói:
" Thiên chân vạn xác. "
Đúng là nhân sinh khó đoán, hắn không ngờ mình còn có thể sống lại, đã năm năm chắc giờ mọi thứ đã thay đổi, không biết Đông Thương quốc hiện giờ ra sao? Lý Ngọc và Mộ Liễu ắt đang hạnh phúc, còn cả hài tử của bọn họ. Hắn thành tâm chúc hai người họ hạnh phúc.
Ai cũng có được hạnh phúc, còn hạnh phúc của hắn thì sao? Tình cảm của hắn dành cho Mộ Liễu không phải nói quên là quên nhưng từ lúc tỉnh lại đến nay có nhiều thứ đã khác đi. Trong lòng hắn xuất hiện nhiều thứ cảm xúc, từ cảm thấy có lỗi lại bị cảm động rồi đến rung động, mà chúng quy tất cả đều xuất phát từ Lãnh Hàn Yên.
Cô gái luôn lạnh nhạt với đời nhưng lại có tính cách sảng khoái và nhân từ, phải chăng từ năm năm trước duyên phận đã trói buộc hai người lại với nhau. Hắn không biết tình cảm hiện tại của hắn với nàng như thế nào? Hắn có quên được Mộ Liễu hay không, nhưng hắn biết, hắn đã rung động lần nữa, một lần nữa khát khao được bảo vệ một người, mong muốn người đó khỏe mạnh mỉm cười, muốn làm cho người đó hạnh phúc.
…..
Mấy ngày trôi qua, hắn đã khỏe mạnh, bình thường trở lại, nàng cũng đã hạ sốt, có thể thoải mái như thường.
Đêm khuya thanh vắng chỉ có tiếng gió thổi vi vu và tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài nhưng lòng hắn lại nổi sóng, cảm thấy khó ngủ.
Ngồi dậy khoác áo choàng mở cửa ra ngoài, đúng lúc thấy Lãnh Hàn Yên cũng đang mở cửa từ trong phòng đi ra.
" Lý Ly. "
" Yên nhi. "
Cả hai người đồng thời lên tiếng.
" Ta… ta không ngủ được. " Lãnh Hàn Yên bối rối, nàng không thể nói nàng không ngủ được, muốn qua nhìn hắn chốc lát.
" Ta cũng không ngủ được, vậy chúng ta trò chuyện đi. " Lý Ly mở lời đề nghị.
" Được. "
Hai người im lặng đi bộ quanh núi, cuối cùng dừng lại chỗ mỏm đá lớn ngồi xuống.
Cả Lý Ly và Lãnh Hàn Yên không biết phải mở miệng từ đâu, cuối cùng là Lãnh Hàn Yên mở miệng trước.
" Lý Ly, chàng… chàng dự định tiếp theo sẽ làm gì? Trở về Đông Thương quốc hay lại đi du lịch? " Nàng cúi thấp đầu, ngập ngừng hỏi hắn. Hiện tại hắn đã khỏi bệnh, nàng lại không có cớ để ở lại bên cạnh hắn nữa.
" Ta đã biến mất năm năm rồi, có lẽ Hạo Thiên và Mộ Liễu sẽ nghi ngờ gì đó, ta cần phải trở về một chuyến, còn phải gặp đứa nhỏ của bọn họ nữa. " Lý Ly ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán nói. Đúng vậy, đã năm năm, hắn ra đi ngày đó đến nay vẫn không có tin tức, lấy tính cách của hai người bọn họ nhất định sẽ lo lắng cho hắn.
" Vậy về Đông Thương quốc rồi ở lại đấy luôn sao? "
" Ta còn rất nhiều việc muốn làm, nàng có muốn nghe thử không? " Lần này Lý Ly nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng.
" Ta… ta có thể biết được sao? " Ai da, không hiểu sao mấy hôm nay nàng lại luôn ngập ngừng như vậy, Lãnh Hàn Yên xưa kia đâu rồi chứ…
" Nếu nàng nguyện ý nghe ta đương nhiên sẽ nói. " Hắn sủng ninh nhìn nàng.
" Du lịch khắp thiên hạ vẫn luôn là mục tiêu và mơ ước của ta. " Ngừng lại một lúc, Lý Ly tiếp tục nói.
" … "
" Nhưng mà… "
" Nhưng mà làm sao? " Hắn làm nàng sốt ruột đến phát điên
Thấy nàng vừa lo lắng vừa hiếu kì như vậy hắn cảm thấy nàng đáng yêu hết mức lại cảm thấy rất buồn cười. Nhớ ngày đó nàng chữa trị cho hắn vẫn luôn lạnh nhạt tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ khi hiếu kì nàng mới nói nhiều thêm một chút, vậy mà giờ đây lại có bộ dáng như vậy, là vì hắn sao?
Nghĩ tới đây hắn cũng không cười nữa mà nghiêm túc trở lại. Hai tay xoay người Lãnh Hàn Yên đối diện với mình, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn.
" Yên nhi, nhìn ta. " Đợi mãi vẫn chỉ thấy nàng cúi đầu không chịu ngẩng lên. Thôi vậy, dù sao cũng nói, không bằng để hắn nói xong lại cho nàng quyết định vậy.
" Nếu như trước kia ta sẽ không do dự mà trở về Đông Thương quốc, sau đó tiếp tục hành trình khám phá năm châu tứ hải của mình. Nhưng mà hiện tại ta nghĩ ta còn nhiều việc, nhiều nơi phải đến. "
Nàng không nói gì mà chỉ lắng nghe hắn nói, mỗi một lời hắn nói nàng như ngừng thở vậy.
" Nàng cũng biết người ta thích là ai mà, hiện tại người đó đã có được hạnh phúc, ta thực sự chúc phúc cho bọn họ. Nhưng ông trời đã cho ta một cơ hội nữa, một cơ hội được sống lại, ta hiểu, có những thứ mất đi sẽ nhận lại được những thứ khác, ta sẽ giữ lấy và trân trọng nó. "
" Ta biết hiện tại ta vẫn chưa quên được nàng ấy nhưng mà ít nhất trong mấy ngày này ta rất ít khi nhớ về nàng ấy, trong đầu, trong lòng ta luôn có một người khác chiếm lấy, nàng có nguyện ý nghe thử không? " Lý Ly thử dò hỏi nàng.
" Không nghe, ta không muốn nghe. " Lãnh Hàn Yên đưa tay che hai bên tai, nàng không muốn nghe, nàng sợ lời nàng nghe được không phải là thứ nàng muốn, nàng không sợ hắn sẽ không quên được Liễu tỷ tỷ bởi vì nàng có lòng tin nàng có thể làm cho hắn quên được tỷ ấy, nhưng mà... nếu hắn yêu một người khác, nàng sợ nàng không làm được.
“Không muốn nghe thì sao có thể biết được ta muốn nói gì? Yên nhi, ngẩng đầu nhìn ta này, nhìn vào mắt ta nàng sẽ có câu lời.” Hắn thật sự đau lòng vì sự tự ti của nàng vào lúc này, Lãnh Hàn Yên luôn tự tin không bao giờ cúi đầu trước người khác mà hắn từng thấy đâu rồi.
Ngẩng đầu nhìn Lý Ly, đôi mắt Lãnh Hàn Yên ngấn lệ, đôi môi bị cắn chặt làm cho Lý Ly đau lòng.
“Nhìn xem, nhìn vào mắt ta xem nàng thấy gì trong đó?” Lý Ly vẫn giữ chặt hai vai nàng, ép nàng phải đối diện với hắn.
Nhắm mắtlại để cho nước mắt chảy xuống để nàng có thể nhìn rõ hơn, nàng thấy bóng dáng của mình trong mắt hắn, càng nhìn càng làm cho lòng nàng bị hòa tan. Đưa hai tay ôm chầm lấy hắn, Lãnh Hàn Yên khóc lên thành tiếng.
“Yên Nhi, ta đã nói, hiện tại ta chưa thể quên được nàng ấy nhưng ta tin nàng có thể giúp ta, cho ta một cơ hội cũng là cho nàng một cơ hội, để hai chúng ta được hạnh phúc, có được không?” Lý Ly cũng ôm chặt lấy nàng, thì thầm bên tai nàng.
“Được, chỉ cần chàng nguyện ý, chúng ta cùng cho nhau một cơ hội.”
Trời đất bao la bị màn đêm bao trùm nhưng không che được tình cảm lúc này của hai người. Có trời trời đất chứng giám, Lý Ly hắn cả đời này thề không phụ nàng!