Chuyện cũ trong đầu từ từ hiện lên, bên cạnh không có một bóng người làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy toàn bộ chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng mà thôi!
Đang chìm trong mê man, đằng sau truyền đến giọng nói một người đàn ông:
“Cô nương, ngươi tỉnh rồi?”
Diệp Mộ Liễu nhìn lại, người này là ông chủ quán rượu, vẻ mặt ôn hòa và nụ cười thật thà phúc hậu, trong tay còn bưng một cái chén gì đó.
“Đây là?”
Nhìn chén canh ông chủ đặt trước mặt mình, Diệp Mộ Liễu theo bản năng nhíu mày nhìn lại.
“Đây là do Tống công tử dặn dò bảo ta mang cho cô canh giải rượu, cô nương thừa dịp canh còn nóng uống vào đi. Cảm giác say rượu ta đã trải qua, qua thật không dễ chịu.”
“Bọn họ đâu rồi?”
Cho đến phút này, Diệp Mộ Liễu mới có loại cảm giác chân thật, xác định chuyện tối hôm qua thật sự có xảy ra, mà không phải là phán đoán của nàng.
“Trước lúc ngươi tỉnh dậy một nén nhang, bọn họ đã đi rồi.”
“Đi rồi?”
Sau khi giật mình, Diệp Mộ Liễu thấy không sao cả chỉ ồ một tiếng.
Đi thì đi thôi, bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ra đường cũng là người dưng mà thôi.
Chậm chạp một chút cũng phải rời đi rồi.
Đi sớm một chút càng tốt, tránh khỏi phải tiếp tục dây dưa. Cúi đầu uống chén canh giải rượu vừa nhiệt, Diệp Mộ Liễu không nói thêm gì nữa.
Thấy vậy, ông chủ quán rượu xoay ngừi rời đi. Chỉ trong chốc lát lại bưng một bàn thức ăn vào, trên bàn bày đầy cháo trắng, rau dưa, cùng với bánh bao hấp nóng hổi.
“Cô nương ăn gì đi, tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy không ăn thì dạ dày sẽ khó chịu.”
“Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Nhìn bàn thức ăn tinh xảo và bánh bao hấp mùi thơm nức mũi, Diệp Mộ Liễu có chút do dự.
“Còn nữa ông chủ, ngươi cũng biết ta không có tiền để trả...”
“Cô nương yên tâm, những thứ này đều do hai vị công tử kia dặn dò ta làm cho ngươi, bọn họ đã thanh toán hết rồi.”
Thấy vậy, ông chủ quán rượu mỉm cười giải thích.
Thì ra là vậy.
Nghe thế, Diệp Mộ Liễu cũng không khách khí, cầm đũa gắp lên một chiếc bánh bao hấp, hung hăng cắn.
“Xem ra Tống Vô Khuyết là người không tệ!”
Vừa ăn bánh bao hấp, Diệp Mộ Liễu vừa gật đầu khen.
“Cô nuwong, ta nghĩ cô sai rồi, những thứ này là vị Lý công tử kia bảo ta chuẩn bị giúp ngươi.”
Nghe vậy, ông chủ quán rượu lại vội vàng giải thích.
Hả? Là hắn sao!
Trước mắt hiện lên dung mạo tuyệt thế, cùng với đôi con ngươi thâm thúy, khó dò.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu thoáng qua một tia kinh ngạc.
Làm sao lại là hắn?
Nhưng Lý Ly, ngươi như thế nào cũng không giống người như vậy…
Ăn xong điểm tâm, Diệp Mộ Liễu cười cười cáo từ ông chủ quán rượu, sau đó một mình ở ngoài thành suy nghĩ, không biết cuối cùng nên đi đâu…
Cứ đi lung tung bên ngoài cả ngày, cho đến khi mặt trời khuất núi, sắc trời dần tối.
Bụng nàng đói đến da bụng đụng da lưng rồi, lúc này Diệp Mộ Liễu mệt mỏi đứng dậy, chuẩn bị trở về phủ.
Nói gì đi nữa, dù nàng không giải thích nhưng ít nhất cũng phải về nhà cho cha mẹ câu trả lời thỏa đáng chứ ?
Nếu không, chẳng phải sẽ khiến cho cha mẹ trong nhà lo lắng gần chết.
Huống chi cả người nàng không một xu dính túi, nếu cứ đi bên ngoài như vậy, chỉ có chịu đói mà thôi !
Cho nên, …….Diệp Mộ Liễu quyết định len lén trở về nhà. Trước là báo bình an cho cha mẹ, sau đó xin tiền cha mẹ, đi du lịch giang hồ.
Một ngày suy nghĩ, làm cho Diệp Mộ Liễu hiểu ra. Nàng không thể nào quy hàng trong tay Lý Ngọc.
Tình yêu cho đến nay phải ngang hàng mới có thể vĩnh cửu.
Nếu giữa bọn họ lúc bắt đầu là hắn được lợi thế, mà nàng lần nữa khuất phục mà nói, đoạn tình cảm này nàng không chiến mà bại !
Diệp Mộ Liễu nàng làm sao có thể dễ dàng là người nhận thua như vậy được ?
Cho nên Lý Ngọc, ta chỉ sợ sẽ không như chàng mong muốn, làm một Hoàng hậu ngoan ngoãn nghe lời rồi…
Cuộc đua tình yêu này vừa mới bắt đầu, không thể biết được hươu về tay ai, không thể đoán trước được điều gì. Lý Ngọc, chàng chờ tiếp chiêu đi.
Đợi bóng đêm kéo xuống, Diệp Mộ Liễu mới lặng lẽ bước vào tiểu viện ngói xanh của mình.
Dọc đường đi nàng hết sức cảnh giác, không muốn bị Lý Ngọc thiết hạ mai phục bắt được.
Sau đó một được đi tới căn phòng yên tĩnh có chút dọa người…
Yên tĩnh khác thường như vậy làm cho Diệp Mộ Liễu sinh lòng cảnh giác, trong lòng càng cảm thấy bất an.
Lý Ngọc đang giở trò gì ?
Không lẽ muốn cùng nàng chơi vườn không nhà trống hay sao ?
Tứ Hợp viện bình thường nào nhiệt, giờ phút này lại yên tĩnh giống như có thể nghe được tiếng tim Diệp Mộ Liễu đập rộn ràng.
Cái sân to như vậy, ngoại trừ trong phòng có một ánh nến mờ nhạt còn lại không có một chút ánh sáng…
Diệp Mộ Liễu cẩn thận nghe ngóng thật lâu, khi xác định không có người canh gác, trái tim thấp thỏm mới thả lòng.
Một lát sau, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ đáng sợ.
Không lẽ…
Ý nghĩ mới xuất hiện, lại bị Diệp Mộ Liễu đột nhiên lắc lắc đầu, ép suy nghĩ trở về.
Không, sẽ không !
Lý Ngọc sẽ không làm như vậy. Mặc dù hắn lừa gạt nàng, nhưng hắn vẫn một mực thăm dò nàng.
Nhưng trong lòng nàng biết, trong lòng hắn nhất định có nàng. Nếu không, hắn đã không muốn nàng làm Hoàng hậu của hắn.
Nếu không, nhân duyên ngắn ngủi ba năm trước hắn sẽ không đem ngọc bội “ Phượng Cửu Thiên ” tượng trưng cho thân phận Hoàng hậu đưa cho angnf.
Có lẽ ban đầu nàng không biết tầm quan trọng của miếng ngọc bội đó, cho rằng nó chỉ đơn thuần là vật đính ước của những đôi yêu nhau.
Nhưng khi nàng nghe tiếng thét của Du Bạch, cùng ánh mắt nghiền ngầm lúc đó, nếu nàng còn không hiểu thì nàng đúng là cực kì ngu ngốc rồi.
Miếng “ Phượng Cửu Thiên ” này cùng với miếng ngọc bội hình rồng trên người hắn là một đôi sao ?
Đại biểu cho Hoàng quyền chí cao vô thượng của Đế Hậu.
Khó trách ngày đó ở trên đường cái hắn có thể kiên định nói không thể làm.
Hiện tại nhớ tới, lúc ấy nàng đem ngọc bội ném cho Du Bạch, sắc mặt hắn lại khó coi như vậy. Trong mắt hiện lên sương mù, cùng với tận sâu đáy lòng là sự thất vọng sâu sắc.
Lý Ngọc hắn, sẽ không vì vậy mà oán giận, đem chuyện đáp ứng nàng ném thẳng chín tầng mây rồi chứ.
Nghĩ vậy, sự bất an trong lòng Diệp Mộ Liễu dâng lên mấy phần. Thi triển khinh công, rất nhanh lướt qua phòng, từ nóc phòng khách lấy ra một mảnh ngói, xuyên qua khe hở nhìn lại.
Trong phòng trống không, ngoại trừ bóng dáng nhỏ gầy thì không có một người. trong lòng Diệp Mộ Liễu lập tức trầm xuống…