Đôi mắt Lý Ngọc nhìn thoáng qua thần sắc hơi thất vọng của Bắc Thiên Tuyết khi nhìn về Du Bạch, có vẻ đăm chiêu nói:
“Lần này Ái phi lập công không nhỏ, ngươi yên tâm, lời Hoàng hậu đã nói, tất nhiên Trẫm sẽ làm theo.”
Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên Lý Ngọc nhìn thấy hai người trước mắt đồng thời run rẩy.
Thấy vậy, trong lòng Lý Ngọc nhất thời bừng tỉnh.
Hai người này, chẳng lẽ có cái gì đang che giấu hay sao?
Nghĩ đến đây, Lý Ngọc cúi đầu trầm mặc nhìn hai người vẫn không nói gì tiếp tục nói:
“Như thế nào, chẳng lẽ Ái phi không tin lời Trẫm nói hay sao? Như vậy đi, ngươi về Thính Vũ hiên chuẩn bị thật tốt, tối nay Trẫm liền thị tẩm ngươi.”
“Hoàng thượng...”
Bắc Thiên Tuyết vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Du Bạch đã dành nói trước:
“Hoàng thượng và Qúy phi có chuyện cần thương lượng vậy vi thần cáo lui trước.”
Dứt lời, Du Bạch xoay người muốn đi.
“Du Bạch, chàng dám đi ra ngoài, ta sẽ chết trước mặt chàng!”
Nữ tử dịu dàng, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén như dao, vô cùng quyết tuyệt.
Bước chân Du Bạch quả nhiên ngừng lại, bóng lưng thẳng tắp hết sức cứng ngắc.
Bả vai hơn run, giống như ẩn nhẫn cái gì đó...
Lý Ngọc cười cười hiểu rõ, nhưng lại không nói gì, chỉ bất động thanh sắc nhìn tất cả trước mắt.
“Hoàng thượng...”
“Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, ánh mắt Bắc Thiên Tuyết kiên định như bàn thạch.
“Hoàng thượng cảm thấy nô tì có công sao?”
“Đương nhiên.”
Gật đầu, Lý Ngọc nhếch môi cười nói:
“Hoàng thượng có khen thưởng cho nô tì cái gì không?”
“Đó là đương nhiên, Trẫm vẫn luôn thưởng phạt phân minh.”
“Vậy Thiên Tuyết có thể khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi khen thưởng trước đó hay không?”
Nghe vậy, Bắc Thiên Tuyết dập đầu một cái, trong nháy mắt trên sàn nhà cẩm thạch soi rõ bóng người vang lên âm thanh đụng vào hết sức nặng nề.
Thân thể Du Bạch run lên, quay đầu, ánh mắt phức tạp kêu lên:
“Công chúa...”
Một tiếng này bao gồm hàng vạn từ ngữ, có vùng vẫy, có chần chờ, có mâu thuẫn, ẩn ẩn trong đó là tình yêu sâu đậm được che giấu rất kĩ.