Tư thế của nàng có chút vụng về, động tác cũng không thành thạo. Nhưng giờ phút này bất cứ nam tử nào thấy động tác của nàng đều không nhịn được mà cảm động.
Cũng không biết bữa ăn do chính mình vất vả làm ra, cuối cùng có người ăn hay không, nhưng mỗi món ăn này Diệp Mộ Liễu đều để tâm làm.
Rất có thể đây là bữa cơm cuối cùng ở kiếp này nàng nấu cho hắn.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, ngoài sân yên tĩnh khác thường, giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mu bàn tay Diệp Mộ Liễu. Trong nháy mắt ở trên làn da của nàng biến mất không thấy.
Tin tức cha bị nhốt vào nhà lao đã truyền ra ngoài huyện Thanh giang, vừa rồi lúc đi mua đồ ăn, nhìn dân chúng thuần phác, nhao nhao nhìn nàng quan tâm hoặc đồng tình.
Ngay cả người ngoài cũng quan âm đến sự sống chết của Diệp gia như vậy, nếu Lý Ngọc hắn biết được tin tức, nhất định sẽ không mặc kệ, nhất định sẽ quay lại gặp nàng sao?
Thật ra, giờ phút này nàng cũng không còn cầu mong gì, chỉ nghĩ trước khi nàng vào kinh sẽ gặp hắn một lần, như vậy mà thôi!
Nàng không muốn liên lụy hắn vào chuyện này, nhưng lại không nỡ ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không thấy.
Lần ra đi này, sống chết xa nhau, không còn gặp lại.
Lý Ngọc, chàng sẽ không làm cho ta thất vọng đúng không?
Nhất đinh chàng sẽ không để cho ta thất vọng đúng không?
Món ăn cuối cùng đã xong, lửa trong bếp cũng đã tắt. Mấy ngày qua, kĩ thuật nhóm bếp của nàng đã cực kì thành thạo.
Nghĩ lại lần đầu tiên cùng Lý Ngọc nhóm bếp, một dòng hơi nóng bắt đầu khởi động trong hốc mắt nàng. Những ngày như vậy, chỉ sợ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kiếp này của nàng.
Chỉ tiếc quá ngắn ngủi, ngắn đến mức làm cho nàng không kịp bắt láy, nó đã nhanh chóng từ theo khe hở của nàng biến mất…
Ngoài sân vẫn yên lặng như cũ, không có một tiếng động. Diệp Mộ Liễu đặt từng món ăn lên bàn, ánh sáng trong mắt từ từ ảm đạm…
Lý Ngọc, chàng ở đâu?
Vì cái gì mà không nghe được tiếng gọi của ta?
“Két…”
Cửa mở ra, bóng dáng màu trắng xuất hiện trước mắt Diệp Mộ Liễu.