Vừa rồi cái tát đó hắn đau cũng không thua kém nàng chút nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Minh Đường không tránh được nản lòng. Hắn thở dài một hơi, suy sụp ngồi ngã xuống ghế, không nói gì nữa.
Thấy phu quân tạm thời dịu xuống, Diệp Lâm thị cũng lặng lẽ thở dài một hơi, trên mặt cũng không biểu lộ sự đồng ý. Chỉ nhìn đôi bích nhân trước mặt, chừng nửa nén hương mới nhàn nhạt nói:
“Không biết quê quán Lý công tử ở đâu? Làm gì? Trong nhà có vợ con hay không?”
Lý Ngọc hơi ngẩn ra, trong nháy mắt khôi phục lại tự nhiên. Chỉ thấy hắn không nhanh không chậm nói:
“Bẩm bá mẫu, Lý Ngọc là nhân sĩ Thanh Tuyền, là con nhà thế gia, lấy buôn bán làm nghề sinh sống. Vì cha mẹ mất sớm, từ nhỏ Lý Ngọc được thúc thúc nuôi dưỡng thành người. Hiện tại chưa cưới vợ.”
“Vậy sao?”
Âm thanh Diệp Lâm thị kéo dài, hiển nhiên không tin lý do thoái thác của hắn.
“Nếu Lý công tử xuất thân thương nhân, nói vậy trong nhà nhất định sung túc, cuộc sống xa hoa?”
“Mẹ…”
Thấy mẹ tự mình nói thẳng như vậy, Diệp Mộ Liễu cảm thấy bối rối.
Nhưng khi nàng nhìn thấy biểu tình trào phúng trong ánh mắt đó, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Mẹ chưa bao giờ ham vinh hoa phú quý, yêu thích hư vinh. Tại sao hôm nay lại khác thường như vậy?”
Nhìn ánh mắt của mẹ, nàng theo bản năng nhìn về phía Lý Ngọc, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của mẹ. (diennndannnlequyyydonnn)
Lúc nãy gặp nhau chưa kịp nhìn kĩ, hiện tại Diệp Mộ Liễu mới phát hiện hôm nay Lý Ngọc tuy vẫn phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm nhưng quần áo không giống như ba năm trước.
Quần áo hơi cũ, dù có hắn có tao nhã như thế nào vẫn ít nhiều làm cho hắn có vài phần nghèo túng…
Lúc này, trong lòng Diệp Mộ Liễu tràn đầy khó hiểu. Nếu theo như cách nói ba năm trước của Lý Ngọc, nhà hắn là thủ phủ một vùng, vì sao hôm nay lại rơi vào nông nỗi này?
Không lẽ ba năm này hắn gặp phải biến cố lớn gì sao?
Mang theo sự nghi hoặc, nàng nhìn về phía Lý Ngọc, lại thấy con ngươi mặc ngọc của hắn lóe sáng, chút ánh sáng chợt lóe nhanh đến mức làm cho nàng cảm thấy như gặp ảo giác.