Cúi đầu, cụp xuống hàng mi đen dài, che giấu sự bi thương trong mắt. Lần nữa ngẩng đầu, trong mắt Diệp Mộ Liễu chỉ còn lại sự kiên định thấy chết không sờn.
“Du đại nhân yên tâm, Diệp Mộ Liễu ta không phải là người không hiểu chuyện, ta biết mình nên làm như thế nào!”
Nàng gằn từng chữ, nói rất chậm, giống như mỗi chữ đều cần rất nhiều dũng khí vậy.
Lúc nói, nàng không hề ngừng lại, chỉ sợ lúc mình ngừng lại thì không còn dũng khí nói tiếp….
Diệp Mộ Liễu kìm nén, quật cường, kiên cường và kiên đinh như vậy làm cho Du Bạch cảm thấy xa lạ.
Cả đời hắn gặp qua nhiều loại nữ tử, có điềm đạm đáng yêu, có nhu nhược yếu đuối làm cho người ta sinh lòng thương tiếc…Có người tính kế tỉ mỉ không thua nam tử chút nào, có mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành làm cho người ta không dời mắt được. Nhưng cô gái Diệp Mộ Liễu, là lần đầu tiên hắn gặp.
Nhất là giờ phút này, rõ ràng nàng khổ sở muốn chết, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường, không chịu nhỏ một giọt nước mắt trước mặt hắn. Nàng như vậy làm cho hắn cảm giác đau lòng!
Nhưng cảm xúc xa lại này nhất thời không khống chế được.
Thông minh như Du Bạch, chính là lừa mình dối người mà thôi.
Rất nhanh, hắn thu hồi chút gợn sóng trong lòng, rũ mắt nghiêm túc nói:
“Diệp tiểu thư hiểu được thì tốt, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta sẽ không làm khó Diệp đại nhan và Diệp phu nhân.”
“Khi nào thì chúng ta tới Thượng Kinh?”
Lúc này Diệp Mộ Liễu chỉ im lặng chìm đắm trong đau thương của mình, nên cũng không chú ý tới sự luống cuống trong nháy mắt của Du Bạch.
“Đương nhiên càng nhanh càng tốt.”
Dừng lại một chút, Du Bạch vừa cười vừa nói thêm một câu:
“Còn Diệp đại nhân và Diệp phu nhân, lúcDiệp tiểu thư xuất phát là lúc thả bọn họ ra. Hơn nữa còn để cho Diệp đại nhân phục chức.”
“Diệp đại nhân có thể cho ta chút thời gian được không?”
Diệp Mộ Liễu cắn môi, sắc mặt trắng bệch dọa người nhưng giọng nó lại hết sức bình tĩnh.
“Bao lâu?”
Đại khái đoán được nàng muốn làm gì, sắc mặt Du Bạch khẽ biến, nhíu mày hỏi.
“Hai ngày, không, chỉ cần một ngày là đủ rồi!”