“Tiểu thư, rốt cuộc người cũng trở lại...”
Thấy Diệp Mộ Liễu, Xuân Đào như thấy được cứu tinh, khiến cho lòng Diệp Mộ Liễu đột nhiên trầm xuống.
Chẳng lẽ... sự việc đã phát triển đến tình huống như vậy rồi sao?
“Cha và mẹ ta đâu?”
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Mộ Liễu mở miệng hỏi.
“ Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã đi rồi. ”
Sợ hãi nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, Xuân Đào muốn nói lại thôi.
“ Đi rồi ? Đi khi nào ? Đi đâu ? ”
Hô hấp trong nháy mắt ngưng trệ, trong đầu Diệp Mộ Liễu như có thứ gì đó lóe lên, lại biến mất làm cho nàng không bắt được.
“ Đi kinh thành, sang hôm nay đợi mãi không thấy người đến, lão gia với phu nhân đã đi rồi… ”
Bất đắc dĩ đi rồi…
Mấy chữ này như châm, đâm vào trái tim Diệp Mộ Liễu.
Lý Ngọc, ngươi quá đáng rồi !
“ Nói như vậy, cha và mẹ bị hắn mang đi rồi hả ? ”
Âm thanh của Diệp Mộ Liễu nhất thời lạnh xuống, giống như mùa đông khắc nghiệt, làm cho Xuân Đào mùa hè chói chang nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Hắn?”
Trong nháy mắt Xuân Đào đờ đẫn, đợi nàng quay người lại, vội vàng nhíu mày hỏi:
“Tiểu thư nói cô gia ... là Hoàng thượng sao? Không, tiểu thư hiểu lầm, lão gia và phu nhân không phải bị Hoàng thượng ép buộc mang đi.”
“Không phải bị ép buộc mang đi? Vây là cha mẹ tự nguyện hay sao?”
Nghe vậy Diệp Mộ Liễu kinh ngạc nhíu mày nói.
“Có thể nói như vậy.”
Nhìn bộ sáng bán tín bán nghi của Diệp Mộ Liễu, Xuân Đào không chút do dự trả lời.
“Lão gia được Hoàng thượng thăng chức đến làm quan ở kinh thành.”
“Ầm”
Xuân Đào chưa nói xong, Diệp Mộ Liễu nắm tay đấm vào bàn.
“Đáng giận, rõ ràng là Lý Ngọc biến thành giam lỏng rồi.”
“Nhưng mà... tiểu thư, ta thấy rõ, Lão gia và Hoàng thượng sau một thời gian dài nói chuyện với nhau, đã chủ động đồng ý tới kinh thành. Ta thấy thần thái lão gia không có chút nào miễn cưỡng, mà Hoàng thượng đối với lão gia cũng hết sức cung kính.”
“Nha đầu ngốc, ngươi vẫn không hiểu sao? Nhất đinh là hắn dùng ta làm vật uy hiếp cha, mới để cho cha phải thỏa hiệp với hắn.”