Nàng ở trước giá sách chọn đông chọn tây, trong lúc vô ý để lộ ra mấy cuốn bức họa. Lấy một cuốn, mở ra, Lý Ngọc ngạc nhiên hỏi:
“Lý Ngọc, ai đây?”
Tập tranh vẽ nam tử, toàn thân áo đen, tuấn lãng cao ngất, có thân thể cường tráng, ngũ quan thâm thúy, nhìn có mấy phần quen thuộc.
Lý Ngọc quay đầu nhìn một cái, lại tiếp tục phê duyệt tấu chương của hắn.
“À... đó là Phụ hoàng của ta.”
“ Phụ hoàng của chàng ? “
Diệp Mộ Liễu cảm thấy hứng thú, cầm tập tranh cẩn thận nghiên cứu.
“ Lý Ngọc, nhìn Phụ hoàng của chàng thật quen… “ >>> Lại chả quen, mn đoán ra chưa ???
“ Nha đầu ngốc, đó là Phụ hoàng của ta, đương nhiên nàng sẽ có cảm giác quen thuộc. “
Lý Ngọc thả bút xuống, lấy tay nâng trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“ Mỗi ngày đối mặt với tướng công là ta, nếu nàng cảm thấy không quen, nên bị đánh đòn. “
“ Lý Ngọc, ta rất ít nghe chàng kể về Phụ hoàng của mình đấy? Rốt cuộc Phụ hoàng của chàng là người như thế nào, có thể kể cho ta nghe một chút được không ? “
Nghe vậy, Diệp Mộ Liễu vừa đánh giá bức họa, vừa nói.
“Phụ hoàng của ta...”
Lý Ngọc nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đơn giản đứng dậy đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng tùy ý ngồi trên sàn đá cẩm thạch, lúc này mới từ từ nói:
“Nói như thế nào nhỉ? Phụ hoàng của ta, ông là người chung tình, trong ấn tượng của ta, ông không thích hợp làm một quân chủ, càng thích hợp làm một người thường dân hơn.”
“Chung tình?”
Diệp Mộ Liễu nâng mắt nhìn Lý Ngọc, đôi mắt xinh đẹp lóe ra tia sáng nửa tin nửa ngờ.
“Đều nói từ xưa Đế vương là người vô tình nhất, đều yêu giang sơn không yêu mĩ nhân. Thế gian này, còn có Đế vương chung tình sao?”
Nghe vậy, Lý Ngọc nheo mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Mộ Liễu, như cười như không nói:
“Nghe ý tứ của Liễu Nhi, cảm thấy Trẫm là Đế vương bạc tình bạc nghĩa rồi hả?”
“Ách...”
Diệp Mộ Liễu thè lưỡi, nghiêng đầu cười nói:
“Làm sao có thể như vậy, Lý Ngọc nhà chúng ra là ngoại lệ, ngoại lệ...”