Mười ngày tiếp theo, Lý Ngọc vẫn đi sớm về muộn tìm việc làm.
Nhưng mỗi lần hắn đều mang theo hy vọng ra đi lại mang theo thất vọng mà về.
Không biết có phải do ông trời không chịu quan tâm tới bọn họ hay không, mấy ngày này, vận khí của hắn vẫn không tốt. Huyện Thanh giang to như vậy nhưng không ai đồng ý nhận hắn vào làm.
Mỗi ngày nhìn Lý Ngọc kéo thân mình mệt mỏi quay về, ánh mắt hắn tràn đầy xin lỗi, trong lòng Diệp Mộ Liễu hết sức khó chịu.
Không phải khó chịu vì hắn không tìm được việc làm, cũng không phải ghét bỏ hắn vô năng, mà đau lòng vì hắn vất vả, đau lòng vì gương mặt hắn tràn đầy xin lỗi.
Cho nên mối lúc như vậy, Diệp Mộ Liễu đều cười, trêu chọc:
“Lý Ngọc, không có việc gì. Ngày xưa Việt Vương Câu Tiễn nếm mật nằm gai ba năm mới dựng nên nghiệp lớn. Chúng ta mới chỉ chịu một chút khó khăn đã suy sụp, không có gì đáng ngại.”
“Liễu Nhi, có phải ta cực kì vô dụng hay không?”
Nhìn chằm chằm vào Diệp Mộ Liễu, sắc mặt Lý Ngọc có mấy phần uể oải, đáy mắt xuất hiện vết thâm quầng như có như không.
“Ngốc, không phải chàng vô dụng, là bọn hắn có mắt không tròng, không biết chàng là Ngọc Thạch, là Linh Xà châu, không biết Lý Ngọc nhà chúng ta có bao nhiêu năng lực!”
Tim đập liên hồi đột nhiên lỡ một nhịp, trong nháy mắt, Lý Ngọc hoài nghi có phải Diệp Mộ Liễu biết điều gì hay không? Nhưng khi ánh mắt của hắn chạm vào đôi mắt trong suốt của nàng, Lý Ngọc chợt phủ định ý nghĩ của mình.
Cô gái này là người có tình có nghĩa, nàng yêu hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, làm sao hắn có thể nghi ngờ đây?
Vậy mà mình lại….
Thở dài một hơi, Lý Ngọc rũ mắt nói:
“Nhưng mà Liễu Nhi, chúng ta đã không còn tiền?”
Mấy ngày qua, bọn họ đã ăn hết, ngay cả cây trâm nhành liễu ngọc bích cũng bị ông chủ cầm đồ thâm hiểm ép giá thấp, giờ chẳng còn bao nhiêu.
“Liễu Nhi, nếu… nếu chúng ta cứ như vậy nữa, ta chỉ sợ nàng sẽ đói chết !”
“Ngốc, như vậy thì như thế nào?”
Cúi đầu cắn cắn môi, Diệp Mộ Liễu nhẹ giọng nói.
“Cùng lắm ta sẽ trở về cầu xin cha mẹ.”