“Vương gia có muốn Cựu thần nói chuyện vết thương của Vương gia cho Hoàng thượng biết hay không?”
“Ngươi nói xem?”
Con mắt hẹp dài của Lý Ly đen như nước, ẩn ẩn ánh sáng trong mắt, chỉ hơi nghiêng người một cái, khí thế vô cùng.
Như cười như không nhìn hắn, biểu tình của Lý Ly lại hết sức bình tĩnh, tràn ngập áp lực vô hình.
“Chu thái y là người thông minh, nên biết phải làm như thế nào, tất nhiên không cần Bổn vương phải phân phó.”
Cân nhắc trong giây lát đối với Chu thái y mà nói, Nhiếp chính vương lời nói vô tình, so với Hoàng thượng càng đáng sợ hơn.
Dù sao phải đắc tội với một người, hắn tất nhiên là chọn đắc tội với người kia.
Hơn nữa, dù Hoàng thượng có trách tội chỉ cũng là chủ ý của Nhiếp Chính vương không phải sao?”
“Cựu thần hiểu rõ.”
Lý Ngọc hơi gật đầu, Chu thái y cung kính nói:
“Cựu thần sẽ nghe theo Vương gia phân phó mà làm, chỉ là sau này bị Hoàng thượng trách tội thì vẫn mong Vương gia thay Cựu thần cầu xin một chút...”
“Đó là đương nhiên.”
Gật đầu, Lý Ly thở dài nhẹ nhõm, rũ mắt nhàn nhạt nói:
“Chu thái y, ngươi nói thật đi. Rớt cuộc Bổn vương như thế nào rồi hả?”
“Ngoại thương của Vương gia không có trở ngại, ngược lại độc này hết sức khó giải quyết.”
Nhíu mày, Chu thái y cúi đầu trầm tư, sau đó mới mím môi nói:
“Chắc hẳn Vương gia cũng hiểu rõ, độc này đã xâm vào tâm mạch, không phải linh đan giải độc có thể trừ được tận gốc.”
“Bổn vương trúng độc gì?”
Có thể vì nói chuyện quá nhiều mà tiêu hao sức lực, hiện tại nhìn Lý Ly hết sức tiều tụy.
Từ từ nhắm mắt, âm thanh của Lý Ly trầm thấp mang theo vẻ kiệt sức.
“Chu thái y biết Bổn vương trúng độc gì sao? Có thể giải được hay không? Nếu không thì Bổn vương có thể sống thêm bao lâu?”
“Bẩm vương gia, thần không biết.”
Sợ hãi nhìn thoáng qua Lý Ly, sắc mặt Chu thái y hiện lên vẻ áy náy.
“Độc dược vẫn không phải là sở trường của thần. Độc vương gia trúng phải, theo thần được biết thì không phải từ một loại độc mà có hai ba loại kịch độc hỗn hợp tạo thành. Vì vậy, thần đoán không ra rốt cuộc đây là loại độc gì?”
“Nói như vậy, độc này của Bổn vương không trị được rồi phải không?”
Lý Ly ngẩn ra, nụ cười nơi khóe môi nhất thời ngưng lại, trên mặt là thần sắc đầy chua xót, một lúc sau hắn mới khó khăn mở miệng:
“Vương gia không nên nản chí, độc của Vương gia cũng không phải không có cách nào không cứu được.”
Thấy vậy, Chu thái y vội vàng khuyên giải.
“trước kia Vi thần có quen biết một người bằng hữu, xưng là Độc y. Hắn am hiểu điều chế các loại kỳ độc, có thể giải bách độc. Chỉ cần tìm được hắn, độc của Vương gia có thể giải được rồi.”
“Chu thái y cảm thấy Bổn vương có thể chờ đến lúc ngươi tìm được Độc y sao”
Trong lòng cảm thấy buồn bực, uể oải và thất vọng, trong ngực Lý Ly cuồn cuộn khí huyết.
Sau đó là một trận ho kịch liệt, màu máu đỏ tươi thấm đẫm một mảng lớn trên y phục màu đen của hắn, trong nháy mắt biến mất theo màu áo, nhìn không thấy dấu vết.
Lúc này Lý Ly mới cảm thấy may mắn hôm nay mình mặc quần áo màu đen, nếu không muốn giấu diếm Lý Ngọc chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Hít một hơi thật sâu, ổn định khí tức đang cuồn cuộn trong ngực sau đó giơ tay chậm rãi lau đi vết máu còn lại trên môi, nâng mắt nói:
“Chu thái y, ngươi và ta đã quen biết nhiều năm, ta chi hy vọng ngươi có thể tận lực giúp ta, có thể kéo dài một chút, được bao lâu thì được...”
Dù đã chuẩn bị sẽ phải chết, nhưng giờ phút này hắn vẫn không buông tha cơ hội.
Hắn vẫn còn có nhiều chuyện chưa làm, Lý Ngọc vẫn chưa thuận lợi lấy được Long Linh châu trở về, nếu không thể thì hắn càng không thể chết được...
Giang sơn xã tắc Đông Thương quốc cần hắn an bài, dư đảng của Trịnh Nhất Phong và Thái hậu vẫn cần hắn phải diệt, địch ở quân đội căn cơ còn cần hắn phải sửa trị lại.
Còn cả chuyện thiếu một ân tình của Tây Việt quốc chủ, hắn chỉ sợ không thể làm, cũng không có cơ hội làm.
Nhưng ít ra, trước lúc hắn chết cũng phải cho những người khác một câu trả lời thỏa đáng không phải sao?
Nhìn xem, hắn còn nhiều chuyện như vậy chưa xử lý xong, lần đầu tiên trong đời Lý Ly hắn khao khát sống, lâu một chút, lâu một chút nữa...
“Vương gia yên tâm, chuyện không bi quan như người nghĩ đâu.”
Trong mắt lóe sáng, vẻ mặt Chu thái y hết sức phức tạp.
“Vi thần sẽ châm cứu cùng với dùng linh đan giải độc có thể giúp người bức độc, cũng ổn định không để cho độc tính lan tràn. Như vậy có thể ngăn được độc xâm nhập vào kinh mạch của Vương gia, nhưng hiện tại Vương gia không thể dùng võ công.”
Nghe vậy, đôi mắt Lý Ly sáng lên, sau đó bình tĩnh lại, sau đó lại hết sức yên tĩnh.
“Không dùng võ công cũng không sao, chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian, Chu thái y ngươi nói thẳng đi, ta còn có thể kéo dài bao lâu?”
“Hai tháng!”
Đôi mắt lóe sáng, Chu thái y cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt đen bóng có thể nhìn thấy lòng người của Lý Ly.
“Sao?”
Nhíu mày, ánh mắt Lý Ly sắc bén như lưỡi dao.
“Một tháng.”
Cắn chặt răng, rốt cuộc Chu thái y cũng nói thật.
“Trong vòng một tháng này, thần sẽ dùng hết khả năng tìm “Độc y” giúp Vương gia.”
“Chu thái y cũng biết hiện tại “Độc y” ở đâu sao? Ngươi có phương pháp có thể kịp thời liên lạc với hắn sao?”
Gật đầu từ chối thay ý kiến, Lý Ly nhắm mắt, tùy ý để Chu thái y châm cứu cho hắn.
Ánh nắng màu thu xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa chiếu vào phản xạ mới châm bạc, chiếu lên gương mặt hết sức xấu hổ của Chu thái y.
Một lúc sau hắn thấp giọng lắc đầu:
“ ‘Độc y’ hành tung quỷ dị, luôn luôn vô ảnh vô tung, nhưng thần biết đợt này phần lớn hắn ở Tuyết sơn chờ thời cơ chín muồi để lấy trân châu tuyết.
“Ngươi nắm chắc mấy phần?”
Nhíu mày, Lý Ly tiếp tục hỏi.
“Bảy phần. ‘trân châu tuyết’ là do bông hoa mười năm mới nở một lần, mười năm mới tạo ra một tiên dược giải độc. Độc y này nhất định sẽ không bỏ qua.”
Nghĩ nghĩ, Chu thái y lại bổ sung một câu:
“Bất quá, người muốn ‘trân châu tuyết’ nhất định không ít. Vương gia nhất định phải phái người có võ công cao cường đi tiếp ứng, như vậy một là có thể làm cho Độc y vui vẻ, hai là nói không chừng trân châu tuyết này có ích đối với độc của Vương gia.”
“Ta biết rồi.”
Gật đầu, Lý Ly đang muốn nói chuyện thì ngoài phòng truyền đến tiếng ‘két’, cửa được mở ra.
Ngược lại ánh sáng, biểu tình Thanh nhi có chút mơ hồ, nhưng âm thanh lại hết sức kiên định.
“Vương gia, để nô tỳ thay người tìm Độc y!”