Những vầng ánh sáng bao phủ lên người nàng, trông nàng lúc này giống như tiên nữ siêu phàm thoát tục khiến cho trái tim nơi lồng ngực của hắn đập liên hồi.
“Giáo chủ...” Một tên thuộc hạ ở bên cạnh thấy hắn thất thần liền nhắc nhở hắn.
“Đi đi, hôm nay cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày.”
Nói xong không thèm để ý liền bước tới cạnh Lãnh Hàn Yên.
“Lãnh Yên cô nương.”
“Xin chào.” Đáp lại một tiếng, nàng tiếp tục đọc sách.
“Không biết cô nương đọc sách gì mà chăm chú như vậy?”
“Không có gì, chỉ là một chút sách về y thuật mà thôi.”
Y thuật sao? Cũng đúng, lúc đó là nàng cứu hắn, băng bó vết thương cho hắn hết sức thuận tay, còn có thể giải độc trên người hắn, nàng biết y thuật cũng là chuyện bình thường...
Như nhớ tới điều gì đó đôi mắt Phong Dật Hành lóe sáng, nàng biết y thuật, thật tốt quá, có thể nhờ nàng chữa bệnh cho Từ quý phi.
“Thì ra Lãnh Yên cô nương biết y thuật, không biết Dật Hành ta có thể nhờ cậy cô nương một chút hay không?”
“Ngươi nói xem, dù sao ta cũng ăn nhờ ở đậu, không thể không làm gì được.” Đúng vậy, coi như phí tổn nàng trả cho bọn họ.
“Cũng không có gì, chỉ là Mẫu phi của Thiếu Khanh là Từ quý phi bị bệnh không rõ nguyên nhân, đến nay vẫn chưa tỉnh, mong cô nương có thể bắt mạch chữa trị cho Từ quý phi.”
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi, ta không thể trì hoãn ở đây lâu được.” Ý tứ nói nàng muốn đi làm việc riêng của mình.
“Mời Lãnh Yên cô nương đi theo ta.” Nói xong liền phân phó người đi chuẩn bị xe ngựa.
Hoàng cung Nam Nhạc quốc nguy nga tráng lệ không thua kém Tây Việt quốc nhà nàng.
Hoàng đế Nam Nhạc có năm Hoàng tử và ba công chúa. Đại hoàng tử và Nhị công chúa do Dung Hoàng Hậu sinh ra, Nhị hoàng tử từ nhỏ ốm yếu chưa bao giờ ra khỏi phủ do Huỳnh chiêu nghi sở sinh. Còn ba vị Hoàng tử là Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và tam công chúa do Từ quý phi sinh còn Tứ hoàng tử và Đại công chúa lần lượt do Hiền phi và Thục phi sinh.
Tứ hoàng tử vô dụng, háo sắc từ lâu đã vô duyên với vị trí Thái tử, Hoàng đế Nam Nhạc là Mộ Dung Tấn Thạch vì sủng ái Từ quý phi nên mãi mới không truyền Thái tử vị cho Đại hoàng tử của Dung hoànghậu.
Xe ngựa đi đến ngoài cửa cung thì dừng lại, Phong Dật Hành và Lãnh Hàn Yên theo Thái giám đi đến Từ Vi cung.
“Bẩm Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tam công chúa, có Phong công tử tới.” Thái giám dẫn đường bước vào hành lễ.
“Sư huynh, ngươi tới sao?” Tam hoàng tử quay đầu lại hỏi.
“Phong ca ca, huynh đã trở lại, làm muội lo muốn chết, lo muốn chết.” Một cô nương toàn thân váy hồng phấn dịu dàng như nước, xinh đẹp như hoa mỉm cười nhìn Phong Dật Hành, trong mắt ngấn nước.
“Phong đại ca.” Nam tử đứng bên cạnh cũng đứng dậy chào hỏi.
“Ta đưa một người đến.” Phong Hành Dật gật đầu, đưa tay chỉ về phía Lãnh Hàn Yên.
“Vị này là...” Trong mắt mọi người đầy nghi ngờ.
“Đây là Lãnh Yên Lãnh công tử, ân nhân cứu mạng của ta.”
“Lãnh công tử, đa tạ ngươi đã cứu Phong ca ca.” Cô nương váy hồng lên tiếng.
Nhìn qua cũng đoán được thân phận ba người này, vị cô nương này chắc hẳn là Tam công chúa.
“Công chúa khách khí, ta chỉ trùng hợp mà thôi.” Gật đầu coi như chào hỏi, Lãnh Hàn Yên thản nhiên nói.
“Lãnh công tử biết y thuật, để huynh ấy xem cho Từ quý phi đi.”
“Thật sao? Lãnh công tử, mời.” Đôi mắt Mộ Dung Thiếu Khanh tràn đầy hy vọng nói.
Sắc mặt Từ quý phi vẫn hồng hào, nhìn qua chẳng khác nào người đang ngủ say, khóe môi mỉm cười như đang gặp chuyện vui vẻ nhưng mãi không tỉnh dậy.
Đưa tay bắt mạch, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, Lãnh Hàn Yên dùng châm đâm vào huyệt vị nơi cổ tay, nhìn kim châm nàng cũng biết bà ấy bị gì rồi.
“Lãnh công tử, Mẫu phi sao rồi?”
Ba miệng một lời, có thể thấy được sự chờ đợi trong mắt bọn họ, đúng là những đứa con hiếu thảo.
“Nếu ta đoán không sai Từ quý phi trúng mộng hồn thảo, nhìn như ngủ nhưng thực ra có người không muốn bà ấy tỉnh lại, khống chế tâm thức của bà ấy, tạo ra những giấc mơ đẹp đẽ làm cho bà ấy chìm đắm vào đó không thoát ra được.” Thảo nào đám Thái y ở đây không ai phát hiện, nếu không phải sư phó đã từng đề cập thì nàng cũng không đoán ra.
“Có nguy hiểm không? Mẫu phi của ta có thể tỉnh lại được không?” Tam công chúa lên tiếng.
“Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể bà ấy sẽ như vậy cho đến hết đời.”
Sự lo âu bao phủ trùng trùng trong điện.
“Vậy công tử có cách nào để giải độc hay không? Chỉ cần ngươi có thể cứu được Mẫu phi, thứ gì chúng ta cũng đáp ứng với ngươi.” Mộ Dung Thiếu Khanh lên tiếng.
“Tiền bạc ta không thiếu, ngươi có thể cho ta Hoàng quyền sao?” Vậy phải để xem bọn họ có thành ý đến đâu.
“Ngươi...” Ngũ hoàng tử tức giận không nói nên lời.
“Được, ta đáp ứng, chỉ cần ngươi cứu được Mẫu phi của ta.”
“Hoàng huynh...” Tam công chúa và Ngũ hoàng tử hoảng hốt nhìn Mộ Dung Thiếu Khanh.
“Không sao, dù sao Hoàng quyền cũng chỉ là vật chết, mạng của Mẫu phi mới quan trọng. Lời ta đã quyết, không cho phép ai dị nghị.” Mộ Dung Thiếu Khanh đầy kiên quyết.
“Được, nếu các ngươi tìm được Thần long huyết, ta sẽ cứu được Từ quý phi.” Một mình nàng tìm kiếm không bằng để thế lực của bọn họ tìm, dù sao bọn họ đông người, Nam Nhạc lại là nhà của bọn họ, như vậy sẽ nhanh hơn.
“Thần long huyết, nó là cái gì vậy?” Ngũ hoàng tử nhíu mày hỏi.
“Là Thần long huyết sao?” Phong Dật Hành trả lời.
“Thần long huyết đi đâu mới tìm được chứ, nghe nói năm đó Độc y đã lấy được nó, ông ta hành tung quỷ dị như vậy...” Mộ Dung Thiếu Khanh băn khoăn nói.
“Để ta phái người đi tìm, nhất định sẽ tìm được nhưng không biết đã năm năm trôi qua, nó còn nữa hay không?” Phong Dật Hành lên tiếng.
“Không cần tìm ông ấy, Thần long huyết năm năm trước đã bị người khác đánh cắp.” Lãnh Hàn Yên lạnh nhạt trả lời.
“Làm sao ngươi biết chuyện đó?” Mộ Dung Thiếu Khanh nghi ngờ hỏi.
“Không giấu gì các ngươi, ta là đệ tử chân truyền của Độc y.”
“Cái gì?” Lần này tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Ba huynh đệ nhà Mộ Dung Thiếu Khanh mừng rỡ, nếu vậy độc của Mẫu phi có khả năng giải được rồi.
Trong lòng Phong Dật Hành bừng tỏ, thảo nào y thuật của nàng lại tốt như vậy.
“Bây giờ ngươi biết tung tích nó ở đâu sao?” Ngũ hoàng tử lên tiếng.
“Năm năm trước trên đường trở lại Đông Thương quốc, sư phó bị bằng hữu của mình lừa gạt lấy đi Thần long huyết, người trợ giúp hắn lại là người xuất ra từ quân đội.” Lãnh Hàn Yên lạnh lùng trả lời, bên trong giọng nói không che giấu sự tức giận.
Mọi đầu mối đều chấm dứt, nàng và sư phó năm năm qua đã đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức.
Mọi người đang chìm vào suy nghĩ thì Tam công chúa nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên nhíu mày, một lúc sau mới a một tiếng.
“Nhớ, ta nhớ rồi, nhớ ở đâu rồi.” Tam công chúa lên tiếng kéo sự chú ý của mọi người tập trung vào nàng.
“Tỷ, tỷ lại làm sao vậy, rốt cuộc tỷ nhớ được cái gì?” Ngũ hoàng tử lại cau có, đến lúc nào rồi mà tỷ ấy còn chơi trò đoán mò đây.
Đưa tay đập vào đầu Ngũ hoàng tử một cái, lúc này Tam công chúa mới nói tiếp.
“Nếu ta nhớ không nhầm, năm ngoái vào dịp sinh thần thứ mười sáu của ta có nghe Dung Thuần Qúy nói Phụ thân hắn có một bảo bối là thần long huyết, đợi đến sinh thần Năm mươi của Phụ hoàng sẽ để cho Đại hoàng huynh lấy làm lễ vật dâng cho người.”
Một lời nói của Tam công chúa khiến cho đôi mắt bốn người còn lại sáng ngời, nhất là Lãnh Hàn Yên, cổ họng nàng nghẹn lại, nước mắt chỉ chực trào ra nhưng nhanh chóng bị nàng ép trở về.
Phong Dật Hành chỉ quay đầu một chút đã chứng kiến được sự kích động của nàng. Thần long huyết quan trọng với nàng như vậy sao? Đến mức một người lạnh nhạt và thờ ơ như nàng cũng bị rung động...
“Tốt, nếu đã như vậy, chúng ta phải đến phủ Tả tướng chơi một hôm rồi.” Mộ Dung Thiếu Khanh lên tiếng, mọi người tán thành gật đầu.
“Thế này đi, mọi người hiện tại nghỉ ngơi, tối ngày mai, ta và Thiếu Khanh sẽ mang theo ám vệ cùng nhau vào phủ Tả tướng thăm dò trước...” Phong Dật Hành đề xuất ý kiến.
“Không được, ta muốn đi, ta muốn tự mình kiểm chứng.” Lãnh Hàn Yên nhanh chóng ngắt lời, nàng không thể ngồi ở trong phòng chờ đợi vô ích được
“Nhưng ngươi không có võ công, ở trong phòng chờ đi, có tin tức ta sẽ tới báo cho ngươi biết.” Phong Dật Hành thấy nàng thực sự muốn đi nên đành khuyên bảo.
“Không được, nếu ngươi ngăn cản, ta sẽ một mình đi vào.” Lời nói không một chút nhượng bộ
“Thôi được, thôi được, ta mang theo ngươi là được chứ gì.”
“Phong sư huynh...”
“Không có việc gì, ta sẽ bảo vệ Lãnh Yên.”