Lý Ngọc không cần nàng nữa!
Cha mẹ vì hôn sự của nàng mà bị bắt vào tù.
Trong một đêm, nàng nhà tan người tán, không lẽ nàng hành động sai sao?
Diệp Mộ Liễu không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Hiện tại nàng chỉ biết, nàng phải lau khô nước mắt, cứu cha mẹ từ trong tù ra.
Một đường từ phủ huyện lệnh đến đại lao, Diệp Mộ Liễu ở bên cạnh nghe rõ ngọn nguồn.
Càng nghe trong lòng càng nặng trĩu, càng nghe càng thấy bản thân mình thật bất hiếu và ích kỉ.
Lúc trước nàng khăng khăng cùng Lý Ngọc ở cùng một chỗ, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới, bởi vì sự tùy hứng của nàng mà cha mẹ nàng phải trả giá lớn như vậy.
Cha nói người sẽ giải quyết, nàng lại tin tưởng. Bởi vì trong lòng nàng biết, cha nàng không gì là không làm được, là trụ cột của Diệp gia.
Suy cho cùng, bởi vì trong lòng nàng còn một chút ích kỉ. Cho nên nàng tình nguyện tin tưởng cha “Không gì không làm được”, cũng không nguyện ý suy nghĩ sâu xa, bọn họ đốimắt với sự uy nghiêm của Hoàng gia.
Bọn họ chính là khiêu chiến với quyền uy của Hoàng đế.
Bởi vì nàng kháng hôn, cho nên mang đến tai họa diệt môn tới Diệp gia. Hiện tại, nàng có nên báo đáp cha mẹ, làm gì đó cho người nuôi dưỡng, đối với nàng ân trọng như núi.
“Xuân Đào, ngươi không cần đi theo nữa.”
Hai người đi đến cửa phủ, Diệp Mộ Liễu dừng bước.
“Lão gia và phu nhân ở trong ngục nhất định không được ăn ngon, làm phiền ngươi đi làm một chút thức ăn ngon mang tới cho lão gia, phu nhân. Bọn họ đã lớn tuổi, không chịu được nhiều giày vò.”
Có một số việc bọn hắn là hữu tâm vô lưc – có lòng mà không có sức. Vậy thì nên làm chuyện đủ khả năng thôi.
“Ta hiểu rồi, tiểu thư !”
Cầm túi tiền đưa cho Diệp Mộ Liễu, Xuân Đào miễn cưỡng cười cười:
“Đây là quản gia bảo ta đưa cho người, nói chuẩn bị cho bọn cai ngục.”
“Thay ta cảm ơn hắn, toàn bộ trong nhà đều giao cho các ngươi.”
Diệp Mộ Liễu cũng không khách khí, lập tức nhận túi tiền, vỗ vỗ bả vai Xuân Đào, giọng nói nặng nề.
“Ngươi trở về đi.”
Xuân Đào gật đầu, xoay người rời đi. Mới đi được mấy bước, quay đầu, vẻ mặt do dự.
“Nhưng mà tiểu thư… Cô gia người…”