Nhìn Lý Ngọc mím môi không nói được lời nào, Bắc Thiên Tuyết thản nhiên nói:
“Nếu muốn thuyết phục Phụ hoàng ta xuất binh, trừ khi ta tự mình về nước gặp Phụ hoàng thì mới nắm chắc được bảy phần.”
“Ngươi muốn gì?”
Xoay người nhìn Bắc Thiên Tuyết, ánh mắt Lý Ngọc thâm sâu, gằn từng tiếng hỏi.
“Qủa nhiên Hoàng thượng là người thẳng thắn.”
Nhếch môi nở một nụ cười quyến rũ, Bắc Thiên Tuyết cười nói:
“Vậy nô tì cũng nói thẳng, nô tì muốn ngôi vị Hoàng hậu.”
“Không có khả năng!”
Không một chút nghĩ ngợi, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt nói.
“Ngoại trừ cái này, Trẫm đều đồng ý với ngươi.”
“Ha ha, xem ra Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương đúng là tình cảm thắm thiết.”
Đối với sự cự tuyệt của Lý Ngọc, Bắc Thiên Tuyết không chút nào bất ngờ, cũng không tức giận.
“Được rồi, không cần hậu vị cũng được. Nô tì muốn làm nữ nhân chân chính của Hoàng thượng. Nữ nhân chân chính chứ không phải là phi tử hữu danh vô thực... Hơn nữa, về sau Hoàng nhi do ta sinh ra phải là Thái tử.”
“Cái này...”
Nghe vậy, Lý Ngọc run lên, khóe môi mím thành một đường, biểu tình bình tĩnh lại bắt đầu gợn sóng mãnh liệt.
“Công chúa không cảm thấy đi theo một nam nhân như Trẫm có thể có được hạnh phúc hay sao? Với trí thông minh của công chúa, vì sao không chọn thứ có ích hơn? Trẫm không tin, công chúa giống như lời mình nói, đối với Trẫm nhất kiến chung tình/”
“Hoàng thượng nói không sai, cho tới bây giờ, Thiên Tuyết vẫn không có cảm tình gì với Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng cho rằng với loại thân phận như hai chúng ta sẽ có tình cảm sao? Thiên Tuyết lựa chọn có cái có lợi nhất cho tiền đồ của mình mà Hoàng thượng xem Thiên Tuyết là quân cơ.”
Dừng một chút, nàng ta lại tiếp tục nói:
“Thiên Tuyết biết Hoàng thượng chung tình với Hoàng hậu nương nương, nhưng Thiên Tuyết không cần sự sủng ái, không cần Hoàng thượng phải có cảm tình với ta. Thiên Tuyết chỉ muốn quyền lực mà thôi.”
“Ngươi để ta suy nghĩ rồi trả lời sau.”
Cắn cắn môi, Lý Ngọc nhỏ giọng trả lời.
“Như thế nào, Hoàng thượng nhanh như vậy đã muốn lật lọng sao? Không phải chỉ cần ngoại trừ hậu vị thì cái gì cũng đồng ý hay sao?”
“Ta...”