Hắn lo lắng cái gì, sao nàng có thể không biết1
Hắn tận lực giấu diếm bệnh tình của bản thân, vì không muốn nàng phải lo lắng. Nhưng nàng nhìn thấy mấy ngày hôm này hắn dần dần tiều tụy, sắc mặt như có bệnh trong người.
Gạt hắn đi hỏi Chu thái y, rốt cuộc cũng biết rõ tình hình thực tế.
Lúc biết được chân tướng, trong lòng nàng là tự vị gì?
Thương tâm, khổ sở, thống khổ, tự trách, áy náy, hối hận… Tất cả cảm xúc ùa vào một chỗ, chống không được sự sợ hãi.
Thì ra hắn vì yêu nàng mà yên lặng trả giá nhiều như vậy. Nhưng nàng hoàn toàn không biết, cho tới bây giờ hắn ngay cả sinh mệnh của mình đều trả giá, mà nàng, có thể làm được cho hắn lại rất ít ỏi.
Lý Ly, ta nên dùng cái gì để trả cho ngươi đây?
Có lẽ đời này chỉ sợ không được rồi, nàng thiếu hắn, nhất định là như vậy!
“ Hoàng thượng người như thế nào rồi? “
Trong phòng chỉ có sự trầm mặc, làm cho Lý Ly cảm thấy áp lực lạ thường. Không để ý uống một miếng chéo tổ yến, hắn đăm chiêu nhìn về phía Diệp Mộ Liễu.
«Đêm qua có tỉnh lại một lần, Thái y nói tình hình đã ổn. “
“ Vậy là tốt rồi. “
Thấy Diệp Mộ Liễu xoay người đi, Lý Ly thở dài một hơi, nhưng không biết vì sao hắn cảm thấy hai ngày này Diệp Mộ Liễu nhìn mình có chút kì lạ.
Như thương hại, đau lòng, lại giống như áy náy… Nếu không phải nàng chưa từng hoài nghi về bệnh tình của hắn, loại ánh mắt phức tạp này thiếu chút nữa làm cho hắn cảm thấy nàng đã biết gì đó.
“ Mấy ngày nay vất vả cho Hoàng hậu nương nương, ngươi bệnh nặng mới khỏi, phải chú ý giữ gìn thân thể. “
“ Ta tự có chừng mực, mà ngươi… “ Nói được một nửa, Diệp Mộ Liễu lại nuốt trở vào.
“ Lý Ly, nếu có cơ hội, mang ta đến đại mạc ngươi từng nói xem mặt trời mọc có được hay không? “
Tuy biết rõ nguyện vọng này hết sức xa vời, nhưng nếu không có lời hẹn kế tiếp, để cho hắn thêm một chút lo lắng, thêm một phần ý chí chiến đấu.
Nàng tình nguyện quấn lấy hắn yêu cầu hắn đồng ý một trăm, một nghìn lời hứa…
“ Được… “
Bàn tay khẽ run, ánh mắt Lý Ly lóe lên, trong lòng sáng tỏ… quả nhiên nàng đã biết.