Gió thổi lay ngọn cỏ, chim trong rừng bị kinh động mà bay đi.
Khu rừng này là nơi các nàng phải đi qua để về kinh, cũng là nơi tốt nhất để mai phục.
Lúc mới bước vào cánh rừng này, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu đã phát hiện sát khí. Sau khi nghe được lời của Thanh nhi, nàng càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.
Chỉ là không nghĩ tới, khứu giác của Thanh Nhi lại nhạy cảm như vậy.
Đúng vậy, sao dưới tướng mạnh có thể có binh hèn được cơ chứ. Người của Lý Ly, võ công làm sao có thể kém được.
“Hình như có không ít người.”
Trong lòng trầm xuống, Diệp Mộ Liễu cảm giác được mấy phần không ổn.
“Thanh nhi, ngươi cảm thấy chúng ta có mấy phần thoát được vòng vây?”
“Hai phần.”
Nhíu mày, sắc mặt Diệp Mộ Liễu đen lại.
“Nhóm người này không phải người tầm thường……”
Thanh nhi vẫn chưa nói xong nhưng Diệp Mộ Liễu có thể hiểu rõ ý tứ của nàng ấy.
Ngưng thần dò xét, Diệp Mộ Liễu cảm thấy được trong rừng có khoảng 30 người, theo bố cục phân bố thì những người mai phục này ẩn náu rất kín đáo, hầu như không chê vào đâu được.
Loại này không phải sơn tặc hay thổ phỉ có thể làm được.
Điều này có nghĩa, những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, là có chuẩn bị mà đến.
Đầu tiên, Diệp Mộ Liễu đã nghĩ tới lời nói của Lý Ngọc, ám vệ hoàng cung.
Những ám vệ này vốn là của Tiên hoàng, nhưng dần dần bị phân hóa, một phần do Lý Ngọc nắm giữ, một phần trở thành nanh vuốt của Thái hậu.
Xem tình hình hiện tại, người tới là địch không phải là bạn!
Lúc này, tại nơi này, có nghĩa những người này nắm rõ hướng đi của bọn họ.
Chắc chắn kế hoạch của bọn họ đã bị tiết lộ.
Không lẽ bên người nàng hoặc Lý Ngọc có gian tế xuất hiện hay sao?
Loại ý nghĩ này làm cho Diệp Mộ Liễu cảm thấy ớn lạnh. Nếu như vậy, kế hoạch mấy năm nay của Lý Ly sẽ thất bại trong gang tấc.
Nếu Trịnh Nhất Phong biết hành động của bọn họ, rút binh lực về, thẳng tiến về Hoàng thành, lấy hai vạn cấm quân trong Hoàng thành, không có khả năng để ngăn cản mười lăm vạn đại quân của Trịnh Nhất Phong.
Cứ như vậy, Hoàng quyền, giang sơn, hậu quả như thế nào cũng không tưởng tượng nổi.
Việc cấp bách là giữ chặt vòng vây, nghĩ biện pháp thông tri cho Lý Ngọc và Lý Ly, kế hoạch có biến.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có một đường sống, mới có thể tránh được một hồi chiến tranh khói lửa thuốc súng, tránh cho sinh linh đồ thán, cứu lê dân bách tính trong cảnh nước sôi lửa bỏng...
“Thanh nhi, ngươi có cách để nhanh chóng liên lạc với Vương gia sao?”
Trong nháy mắt, Diệp Mộ Liễu đã có tính toán.
“Vâng.”
Địch không động ta không động. Thanh nhi cảnh giác nhìn bốn phía, hơi hơi gật đầu.
“Vậy hãy nghe cho kỹ, hiện tại ta chỉ nói một lần, không nói lại. Nhưng ngươi phải nghe theo mà làm, biết chưa?”
Thanh Nhi sững sờ, như cảm nhận được điều gì, không lập tức trả lời.
“Nghe thấy không?”
“Vâng, Hoàng hậu nương nương,”
Có thể có âm thanh của Diệp Mộ Liễu không giận mà uy, ảnh hưởng đến Thanh nhi, hiện tại, nàng ấy không do dự gật đầu.
Thấy vậy, khóe môi Diệp Mộ Liễu nhếch lên cười cực kì thỏa mãn. Đôi mắt lóe sáng ánh sáng như thấy chết không sờn.
“Đợi lúc nữa động thủ, ngươi liều mình xông ta. Ta che ngươi phía sau, ngươi lao ra khỏi vòng vây, liên lạc với Hoàng thượng và Hoàng thúc, thông tri cho bọn họ sự tình có biến, biết chưa?”
Hiện tại bọn họ cách cửa rừng không xa, nếu đánh úp tới mà nói thì Thanh nhi còn có bảy phần nắm chắc chạy thoát. Nếu hai người đều ở chỗ này, chỉ còn con đường chết.”
Đã như vậy, không bằng đánh cược một lần.
“Không được, Hoàng hậu nương nương. Thanh nhi đã từng đồng ý với chủ tử nhà ta phải bảo vệ tốt cho nương nương, tuyệt đối không để cho người chịu một chút tổn thương. Nếu đi thì chúng ta cùng đi, nếu không Thanh nhi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện sợ chết như vậy.”
“Nếu có thể đi cùng thì ngươi nghĩ rằng ta không muốn hay sao?”
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, Diệp Mộ Liễu rũ mắt nói:
“Nhưng mà tình huống hiện tại, hai người chúng ta cùng đi, phá được vòng vây là rất khó.”
Quan trọng nhất là, người phá vòng vây quan trọng hơn tất cả!
“Vậy hãy để cho nô tỳ cản trở phía sau, nương nương người đi trước đi!”
Nghe vậy, Thanh nhi không chút do dự nói.
“Ngốc, ngươi không phải không biết, bọn chúng đang nhằm vào ta. Nếu ta một mình bỏ trốn, nhóm người này nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Chỉ có ta ở lại, ngươi đi, thì chúng ta mới có phần thắng.”
Lắc đầu, ánh mắt Diệp Mộ Liễu hết sức kiên định.
Không phải nàng không muốn đi, không phải không sợ chết. Mà tình hình hiện tại, nàng chỉ có thể cân nhắc phương án lợi hại có lợi đối với bọn họ, đối với gian sơn xã tắc.
“Huống chi, ngươi cũng biết, dù ta có thuận lợi chạy trốn cũng không có cách trong thời gian ngắn nhất có thể liên lạc được Vương gia nhà ngươi.”
“Nhưng mà...”
Thanh nhi còn đang do dự, ám vệ trong rừng thấy các nàng mãi vẫn bất động, đã không thể kìm nén.
Thấy vậy, Diệp Mộ Liễu liếc nhìn Thanh nhi, lớn tiếng trách mắng.
“Có nghe thấy không, đi mau. Đây là mệnh lệnh!”
“Nương nương...”
“Nếu như không hoàn thành trách nhiệm, ta sẽ trừng phạt ngươi, đi mau!”
“Nương nương, người phải tự mình bảo trọng!”
Lúc nói chuyện, có năm tên áo đen đang ẩn thân đánh về phía hai người.
Diệp Mộ Liễu và Thanh nhi liếc mắt với nhau, cùng nhảy lên từ lưng ngựa, ăn ý đánh về người áo đen.
Máu tươi vẩy lên, một kích thành công, hai người không ham chiến mà lui về lưng ngựa.