Cho nên cô gái trong ngực này cho tới bây giờ cũng không biết, nàng là lý do để cho hắn kiên trì, cứu vớt cuộc sống của hắn, là cô gái làm cho hắn muốn dùng hết sức để yêu….
Làm sao hắn có thể để cho nàng chịu một chút tủi nhục?
“Mộ Liễu, ta hiểu.”
Cúi đầu, ở trên cái trán trơn bóng của nàng đặt một nụ hôn không mang theo một chút tình dục. Lý Ngọc nói từng chữ, trịnh trọng nói chuyện bọn họ.
“Nàng yên tâm, từ hôm nay trở đi, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng, sẽ không để cho nàng phải chịu uất ức! Nàng chờ ta, chờ ta lấy lại tiền bạc, sẽ cho nàng một hôn lễ hoàn hảo, được không?”
Hắn muốn cho người trong thiên hạ biết, Lý Ngọc hắn cưới được cô gái tốt đẹp như thế nào!
Hắn sẽ cho nàng nở mày nở mặt và vinh quang được người đời hâm mộ.
Hắn muốn làm cho nàng không hối hận về lựa chọn lúc trước, không hối hận trở thành nữ nhân, thê tử của hắn!
“Không, Lý Ngọc. Ta không cần nở mày nở mặt cũng không cần vinh quang, ta chỉ muốn chàng cho ta một danh phận thực sự, như vậy là đủ rồi!”
Mặc dù hắn không nói nhưng biến cố gia tộc đã qua chỉ sợ hắn chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi!
Làm sao nàng có thể yêu cầu hắn cho nàng một hôn lễ long trọng đây?
Mẹ nói: trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mộng về tình yêu.
Chờ mong người mình yêu, có thể cho mình một hôn lễ vui vẻ, dùng kiệu lớn tám người khiêng, trở về làm vợ của hắn.
Nhưng so với những thứ bên ngoài hư ảo, Diệp Mộ Liễu càng cảm thấy nếu hai người có thể ở cùng một chỗ, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Chỉ cần nàng thương hắn, hắn yêu nàng, chịu một chút uất ứcthì có gì tính là gì?
So với ba năm này, tương tư tuyệt vọng, nhớ đến thấu xương, đau khổ chia lìa, toàn bộ đều đã không còn nghĩa lý gì nữa!
Chỉ cần hắn ở bên cạnh nàng, cho dù đang ăn cơm bỗng nhiên chuyển thành ăn cháo, bọn họ đều cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Mộ Liễu, nàng thật sự là đứa ngốc.”
Nghe vậy, cổ họng Lý Ngọc căng lên, bên trong giọng nói có chút nghẹn ngào không nghe được.
Ánh sáng rực rỡ lọt vào con ngươi mặc ngọc của hắn, như một hồ nước mênh mông từ từ sâu hơn.
Nắm lấy đôi tay mềm mại như ngọc của Diệp Mộ Liễu, hắn nói từng chữ, là lời thề son sắt.
Không cần phong quang, chỉ cần danh phận.
“Lý Ngọc thề với trời, đời này kiếp này chỉ yêu duy nhất một người Diệp Mộ Liễu! Cho nàng một hôn lễ đàng hoàng, một danh phận thật sự. Nếu có vi phạm điều nào, chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế.
Mộ Liễu, nếu như nàngbiết thân phận của ta, nàng sẽ hận ta sao?
Nàng có thể tiếp nhận một thế giới dơ bẩn và xấu xa đó sao?
Nàng có thể giống như ngày hôm nay, không oán không hối?
“Ngốc, ai bảo chàng thề đấy hả?”
Đưa tay che môi Lý Ngọc, hốc mắt Diệp Mộ Liễu ẩn ẩn nước, cười hết sức sáng lạn.
“Lý Ngọc, nghỉ ngơi sớm một chút. Từ mai trở đi, chúng ta có cuộc sống của riêng mình. Chàng xem trong nhà cái gì cũng không có, củi gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, mọi thứ đều thiếu.”
Nói tới đây, nàng dừng lại, cúi đầu nháy nháy mắt, sự thẹn thùng bị hàng lông mi dày che khuất. Một lúc nàng mới ngẩng đầu, cắn môi nói:
“Lý Ngọc, tuy ta không muốn phong quang, hôn lễ xa hoa, nhưng mà, nhưng mà giá y, là nghi thức đơn giản, chàng vẫn có khả năng cho ta sao?”
Nhìn bộ dáng sợ hãi muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng Lý Ngọc chua xót. Đưa tay vuốt sợi tóc rơi bên má nàng, hắn dịu dàng nói:
“Đó là tất nhiên! Ngày mai chúng ta dạo phố mua đồ dùng thành thân có được không?”
“Ừ, được.”
Nàng nâng mắt nhìn hắn, nhếch môi cười cười, nụ cười như bông hoa nở rộ trong bóng đêm, chiếu sáng lòng hắn, ánh mắt hắn…
Nắm tay Diệp Mộ Liễu đến cạnh giường, hắn bế nàng thả lên giường. Lý Ngọc đưa tay vuốt vuốt mái tóc của nàng, sủng nịnh cười:
“Ngoan, nhanh ngủ đi. Sáng mai chúng ta dạo phố mua sắm.”
“Được, chàng cũng ngủ đi.”
Gật gật đầu, Diệp Mộ Liễu lưu luyến nói.
“Nàng ngủ trước đi, ta nhìn nàng ngủ rồi mới đi.”
Nhếch môi cười, Lý Ngọc lắc đầu cự tuyệt.
“Nhưng mà chàng nhìn ta, ta sẽ không ngủ được…”
Hắn cố ý phải không? Hắn đứng bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể yên lòng mà ngủ?
“Nếu Liễu Nhi không muốn ngủ, ta cũng không ngại là vận động khác?”
Nghe vậy, hắn cười quyến rũ, trong mắt lóe lên ánh sáng trêu đùa.