Lấy bạc từ trong túi áo đưa cho ông chủ quán, Tống Vô Khuyết mỉm cười nói:
“Đều nói mời gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, Tống mỗ có thể mời Diệp tiểu thư đến bàn bên cạnh uống ly trà hay không?”
Thấy nàng vẫn còn chần chờ, Tống Vô Khuyết bổ sung thêm một câu.
“Không phải lúc nãy Diệp Tiểu thư còn chưa uống thoải mái hay sao?”
“Như vậy ta lại cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Diệp Mộ Liễu thấy không thể từ chối được rồi!
Không tính đến chuyện người ta mới giúp nàng giải vây, thanh toán tiền rượu. Vì vậy thẳng thắn với hắn, giống như quân tử quang minh chính đại. Nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, như vậy có vẻ hẹp hòi, không đủ rộng lượng rồi.
Diệp Mộ Liễu mím môi cười cười, vui vẻ nói:
“Nếu hôm nay đã thiếu Tống công tử một nhân tình, vậy thì thiếu thêm một lần nữa vậy.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt ẩn ẩn đường chân tời, từ từ hiện lên.
Lúc này, quan khách đã sớm trở về nhà, là lúc chim bay về nhà. Nhưng nàng không nghĩ trở về.
Sợ một khi về đến nhà, lại nhìn thấy người nàng vừa hận lại vừa yêu.
Sợ về đến nhà, hắn lại sử dụng quyền thế, bức nàng hồi kinh. Từ nay về sau nàng giống như con chim trong lồng, không còn một chút tự do.
Sợ về đến nhà, cha mẹ sẽ dùng thần sắc đau lòng mà lo lắng nhìn nàng, nhìn nàng mà không nói gì...
Là lúc mọi người trong thiên hạ đều vội vã trở về nhà, mà nàng có nhà nhưng không thể về, nhưng lại không có chỗ để đi.
Hắn như mở ra thiên la địa võng, chỉ chờ nàng tự động nhảy vào.
Nàng biết hắn sẽ không khinh địch buông tha dễ dàng, và sẽ không dễ dàng chết tâm. Hắn là Đế vương trẻ tuổi của Đông Thương quốc, tuy nhiên nàng vẫn phản cảm vị “Hoàng đế háo sắc”, có chuyện tình không đúng về hắn, cũng là nghe được từ chỗ cha nàng.
Nàng biết mấy năm qua hắn ẩn nhẫn, vì muốn lật đổ Nhiếp chính vương – là thúc thúc của hắn – Long Cảnh Kỳ!
Ba năm trước nàng từng nghe hắn nói qua, mấy năm nay hắn chịu khổ sở, chịu hành hạ.
Nhưng lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn là một công tủ con nhà giàu nào đó mà thôi.