Mục lục
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử áo trắng lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ. Con ngươi đen như mặc ngọc, bởi vì đôi mắt nàng ngấn nước mắt, lập tức lóe lên chút ánh sáng. Thu hồi nụ cười, hắn giữ vững tinh thần, cùng Diệp Mộ Liễu kề vai chiến đấu, dùng hết sức lực nghênh đón đám người áo đen.


Nhìn thấy hai người càng đánh càng hăng, đám người áo đen cũng không dám khinh thường.


Người cầm đầu cùng mấy người khác liếc mắt, trong mắt bọn chúng hiện lên một tia quỷ dị. Một người trong đó lùi ra đằng sau, ép sát hai người đến gần vách núi đen.


Kiếm lần lượt vung lên, vạt áo bay toán loạn, máu tươi bắn tung tóe. Một mùi hương thơm kỳ lạ theo gió bay đến.


Diệp Mộ Liễu nhướng mày, cảm giác được sự khác thường, lại thấy nam tử bên cạnh không thích hợp.


Chỉ thấy sắc mặt hắn thay đổi, thân hình thẳng tắp đột nhiên yếu ớt không còn sức lực, loạng choạng một cái, liền chạm vào mũi kiếm của người áo đen.


Máu đỏ mang theo nhiệt độ cơ thể phun ra, dính lên vạt áo trắng của hắn, giống như hoa Bỉ Ngạn diễm lệ, dưới ánh sáng càng trở nên nở rộ.


Trong lòng Diệp Mộ Liễu đau xót, đưa tay ra đỡ hắn ôm vào trong người. Nhìn thấy kiếm của đám người áo đen áp sát lại gần, nếu cứ như vậy chỉ sợ bọn họ đều chết dưới lưỡi kiếm.


Diệp Mộ Liễu cắn răng, tung ra một chiêu hấp dẫn tầm mắt của người áo đen, thân thể lại hướng về vách núi đen, nhanh chóng nhảy xuống…


Gió gào thét bên tai, trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy được thoáng qua trên đỉnh núi truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt cùng với tiếng kêu:


“Công tử… công tử…”


Nhìn phía dưới là vực sâu không đáy, nam tử trong lòng sắc mặt tái nhợt, lâm vào hôn mê. Diệp Mộ Liễu nhắm mắt, thầm nghĩ:


“Xong rồi, xong rồi, thật sự phải chết như vậy sao! Lần này cái mạng nhỏ này xong rồi! Không nghĩ tới làm anh hùng cứu mỹ nam lại phải chết ở vùng hoang vu này! Aiz, phải gọi là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!”


Gió nổi lên, cuốn theo những cánh hoa màu hồng phấn, chạm vào gương mặt Diệp Mộ Liễu làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy.


Mở to mắt, gương mặt tuấn mỹ như ngọc phóng đại trước mắt.


“Ngươi tỉnh rồi!”


Gương mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng, nam tử áo trắng nhíu mày, hô hấp có chút dồn dập. Hai tay nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay lộ ra đường trắng xanh rõ ràng.


Nhìn bộ dáng của hắn có chút khó chịu, giống như chịu đựng thống khổ thật lớn!


“Đây là đâu? Chúng ta không chết sao?”


Nhiệt độ trên thân thể nam tử nhắc nhở nàng, bọn họ đang sống rất tốt.


Diệp Mộ Liễu nghi hoặc nhíu mày, đánh giá bốn phía. Buổi chiều mặt trời đã xuống núi, bao quanh Thanh Sơn là cây cối xanh biếc, con suối uốn lượn. Nơi nơi đều là hoa nở rực rỡ.


Lá cây rất nhiều, xen kẽ cả những đóa hoa, thảm cỏ phủ dày một tầng mềm mại như thảm lông.


Diệp Mộ Liễu nhất thời hiểu rõ, bọn họ từ trên vách núi cao ngã xuống không chết, chắc cũng vì nguyên nhân này.


“Có lẽ chúng ta rơi đến đáy của sơn cốc rồi!”


Nam tử áo trắng nhếch môi khó khăn cười, tiếng hít thở nhỏ khó có thể phát hiện bật ra theo cái miệng nhỏ của hắn.


“Ngươi sao vậy? Đau sao?”


Nhớ tới trước khi rơi xuống núi hắn đã trúng phải một kiếm, trong lòng Diệp Mộ Liễu cảm thấy đau xót.


Không biết vì sao nam tử xa lạ trước mắt có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.


Một loại cảm giác xa lạ chập chờn trong lòng, Diệp Mộ Liễu lại không hiểu được cảm giác yêu đương nên rất khó nói ra loại cảm giác này từ đâu mà đến.


“Không có gì đáng ngại.”


Nam tử cười ôn hòa, như gió xuân phả vào mặt, mang theo sự ấm áp. Trái tim Diệp Mộ Liễu giống như nở hoa.


“Ngươi là ai? Vì sao đám người đó lại muốn đuổi giết ngươi?”


Diệp Mộ Liễu một bên cẩn thận giúp nam tử băng bó vết thương, một bên nói ra lời nghi hoặc trong lòng.


“Ta là Lý Ngọc, là người Thượng Kinh đi tham gia khoa cử. Lúc đi ngang qua huyện Thanh giang, nghe nói có một rừng đào hết sức xinh đẹp, nổi tiếng nhất vùng này. Ai biết vì mải mê ngắm cảnh đẹp, lại lạc mất người hầu.”


Trầm ngâm một lúc, nam tử áo trắng thành thật kể.


“Không nghĩ tới sẽ gặp thổ phỉ cướp của, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng!”


Thổ phỉ sao? Trong đầu Diệp Mộ Liễu lóe lên thứ gì đó nhưng quá nhanh làm cho nàng không nắm bắt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK