Nói đến người thân của mình, ánh mắt Lãnh Hàn Yên nhu hòa hơn, sau đó nghiêm túc trở lại đầy thăm dò.
" Vậy Vương gia thì sao? Ngài sẽ đối xử như thế nào với nữ tử mình yêu?”
“Nguyện một lòng vì người đó.”
Lý Ly xoay người, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu như biển.
“Nắm tay không rời.”
Nắng mai chiếu xuống, hắt vào người hắn, làm cho gương mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm rực rỡ mê người.
Trong lòng Lãnh Hàn Yên rung động, gương mặt đỏ lên, một giây sau mở mắt ra, âm thầm thở dài.
(kiểu chớp nổ đùng đùng, ai vote cặp này ko ta cho tí ngoại truyện, bảo đảm ko có trong truyện đâu nha)
Nam tử này, hắn yêu người không yêu hắn!
Hắn nhất định sẽ cô đơn, nhưng không biết dạng nữ tử như thế nào mới có khả năng mở rộng trái tim lạnh giá của hắn, chạm đến được tình yêu của hắn?
Bọn họ nói hắn và Phụ hoàng của nàng đã đạt thành hiệp nghị, làm Phò mã ở rể của Tây Việt quốc.
Vậy nữ tử như Hoàng tỷ có thể sưởi ấm trái tim cô đơn của hắn sao?
Tuy thời gian ở chung không lâu nhưng Lãnh Hàn Yên biết hắn không phải là nam tử dễ dàng động tâm.
Muốn hắn thật lòng, chỉ sợ con đường của Hoàng tỷ sẽ xa xôi lắm...
Nếu có được nam tử chung tình này làm bằng hữu, chỉ sợ bất kì nữ tử nào trên thế gian này đều cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc lắm đúng không?
Hắn như ánh mặt trời, tỏa ra hào quang chói lóe, hấp dẫn mọi ánh mắt, càng làm cho lòng người thêm tin tưởng.
Ngay cả nàng cũng không thể phủ nhận, cho dù có ngày phải ra đi, nhưng trí nhớ về nơi này, kí ức về hắn sẽ chiếm giữ một phần, làm cho nàng không bao giờ quên!
“Có lẽ vậy...”
Lạnh nhạt cười, Lý Ly rũ mắt, che giấu sự ảm đạm trong mắt.
“Đúng rồi Vương gia, ta chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi Hoàng cung.”
“Sao? Vì sao lại nhanh như thế?”
Nhíu mày, nụ cười Lý Ly cứng đờ, kinh ngạc hỏi.
“Sáng nay ta nhận được bồ câu đưa thư của gia sư, nói trong vòng ba ngày hắn sẽ mang Thần long huyết tới Hoàng cung.”