Nhún vai, nụ cười vô lại của Du Bạch có phần chướng mắt, chướng mắt làm cho Diệp Mộ Liễu hận không thể một cước đá hắn ra khỏi huyện Thanh giang.
“Ngươi có quyền lựa chọn, không phải sao?”
“Du đại nhân, ta đã gặp qua người vô lại, nhưng chưa từng gặp ai vô lại như ngươi!”
Hắn dùng tính mạng cha mẹ nàng để áp chế, nàng còn có quyền lựa chọn sao?
“Qúa khen, quá khen, Diệp tiểu thư, ngươi quá đề cao Du mỗ rồi.”
Nhìn đôi mắt tràn đầy tức giận như muốn phun lửa của Diệp Mộ Liễu, trong lòng Du Bạch cảm thấy vô tội và uất ức. Xem ra, làm thuộc hạ quả nhiên không dễ.
Chủ tử sai rồi, mọi thứ đều phải nắm chặt trong tay mình, công lao của chủ tử không thể nào giành lấy, Haiz, nghĩ tới Du Bạch hắn cũng là một mỹ nam tử luôn toàn tâm toàn ý một lòng sao lại rơi vào kết cục như vậy chứ?
“Diệp tiểu thư, Du mỗ bất quá chỉ là nô tài của người khác, phụng mệnh chủ tử đi làm việc mà thôi.”
“Nghĩ đến đây, tròng mắt Du Bạch xoay chuyển, lại bỏ đá xuống giếng một câu
Hoàng thượng đại nhân, người và ta quen biết nhiều năm có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu đúng không?
Chỉ là không biết, nếu ngày nào đó Diệp tiểu thư biết được chân tướng, có đem hai chữ “vô lại” này nói Hoàng thượng người không?
Giờ phút này, Du Bạch cảm thấy mong chờ…
“Ta còn có sự lựa chọn khác sao?”
Trời xanh, có một đám mây từ từ trôi qua, điềm đạm như thế, tự nhiên như thế.
Trong lòng Diệp Mộ Liễu giờ phút này như có dòng nước xiết bắt đầu khởi động, hết sức mãnh liệt. Nếu như đó là sinh mệnh của nàng, nhất định sẽ không thể nào quay lại, như vậy Lý Ngọc, thực xin lỗi, ta chỉ có thể phụ chàng!
(Có tình có nghĩa thế là cùng)
“Diệp tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhìn sắc mặt trên gương mặt Diệp Mộ Liễu dần dần suy sụp, nhìn ánh mắt nàng trống rỗng dọa người, trong lòng Du Bạch cảm thấy có chút cảm xúc xa lạ.
Trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên sự xúc động không thôi, muốn đem chân tướng sự thật nói cho nàng, nói cho nàng tất cả chỉ là khảo nghiệm mà thôi….
“Diệp tiểu thư, ngươi đã không có sự lựa chọn rồi!”