Đường cong lạnh lùng trên gương mặt Lý Ly như được con dao chạm khắc, bờ môi mỏng vểnh lên.
Lạnh nhạt liếc mắt nhìn nam tử một cái, ánh mắt của hắn như tảng băng ngàn năm, mỗi một tấc đều lộ ra hàn khí.
Giống như lưỡi dao sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ, phảng phất như muốn xuyên thủng hắn, làm cho lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.
“Ngươi là ai mà dám quản chuyện của lão tử?”
Lý Ly phát áp lực cường đại, làm cho nam tử liên tục cảm thấy ớn lạnh. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lý Ly ở cửa, lá gan có lớn một chút.
“Thức thới nhanh lăn đi cho lão tử.”
“Ta nói lại lần nữa, buông nàng ra. ”
Khóe môi quét xuống nụ cười khinh miệt, gương mặt Lý Ly có mấy phần không kiên nhẫn.
“Lão tử không đi thì như thế nào? Có bản lĩnh... Ngươi...”
Nam tử vừa nói, một bên cho đồng bọn một cái liếc mắt ra hiệu, thừa dịp Lý Ly chưa chuẩn bị, liên thủ đánh lén hắn.
Ai ngờ hắn chưa nói xong chữ “ngươi” đã thấy một bóng dáng như tên rời khỏi cung phóng về phía hắn.
Một giây sau, ngân quang lướt qua, máu vảy lên. Ngay sau đó, tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng!”
Thấy Lý Ly chỉ trong một chiêu đã làm chon am tử mất mạng, sắc mặt tên đồng bọn nhất thời trắng bệch, không chút nghĩ ngợi dập đầu xin Lý Ly tha thứ.
“Ngươi tự phế kinh mạch tứ chi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Ánh mắt Lý Lu nhìn nữ tử mặt ửng hồng nằm trên giường, ánh mắt tràn đầy sương mù, kiều mị như hoa, theo bản năng nhíu mày.
“Sao?”
Đồng bọn ngẩn ra, có chút chần chờ.
Tự phế kinh mạch, chẳng khác nào sau này trở thành người tàn phế, không bằng để cho hắn chết còn hơn.
“Đại gia tha cho tiểu nhân một mạng đi, tiểu nhân không dám nữa...”
Chưa để hắn nói xong, thân hình Lý Ly vừa động, một giây sau, chỉ nghe tiếng hét thảm thiết, ngân quang lướt qua, tên đồng bọn ngã xuống.
“Lý huynh, bên ngươi như thế nào?”
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến âm thanh lo lắng của Tống Vô Khuyết.
Lý Ly nhíu mày kiếm, ánh mắt nhanh chóng quét qua da thịt trắng xanh trước ngực Diệp Mộ Liễu, ngay sau đó, hắn khẽ nhúc nhích thân thể, một chiếc áo khoác màu tím bọc lấy Diệp Mộ Liễu..