“Ông nội, ông làm sao thế? Từ xa cháu đã nghe thấy tiếng trong nhà mình rồi.” Giản Nghệ Hân điều chỉnh lại cảm xúc, rồi đi tới ngồi xuống sofa, nắm tay ông cụ cười hì hì: “Ông nội, chúng ta đều là người nhà với nhau mà, huống hồ ông còn lớn tuổi như vậy, hà cớ gì phải nổi nóng với dì đúng không ạ?”
“Chỉ có đứa nghịch ngợm như cháu là biết ăn nói thôi.”
Ông cụ Lâm khẽ cười nói, rồi vỗ tay Giản Nghệ Hân thở dài: “Ông vốn gọi tụi cháu tới dùng bữa, ai ngờ lại trở nên như vậy…”
“Ông có chuyện gì sao ạ?” Giản Nghệ Hân chớp mắt hỏi.
Lúc nãy cô nghe nói hình như có liên quan đến cô.
Lâm Thế Kiệt đi tới, ông cụ chưa kịp mở miệng đã lên tiếng: “Ông nội, Nghệ Hân vẫn còn nhỏ, nên cô ấy sẽ không tổ chức được tiệc sinh nhật.”
Tiệc sinh nhật?
Tiệc sinh nhật gì?
Giản Nghệ Hân khó hiểu, ngược lại Ân Khiết lại rất hài lòng về câu nói của Lâm Thế Kiệt, nên vẻ mặt dữ tợn khi nãy đã biến mất, mặt mày bỗng tươi cười nói: “Thế Kiệt nói rất đúng, ba, Nghệ Hân vẫn còn nhỏ, dù ba muốn giao chuyện trong nhà cho cô ta, thì cũng phải từ từ đúng không ạ? Năm nay là tiệc sinh nhật 65 tuổi của ba, con sợ Nghệ Hân sẽ phá hỏng buổi tiệc quan trọng như vậy.”
Từ lời nói của Lâm Thế Kiệt và Ân Khiết, giờ Giản Nghệ Hân mới vỡ lẽ.
Hóa ra là gần tới sinh nhật ông cụ.
Ông nội muốn cô tổ chức sinh nhật, nhưng Ân Khiết lại cảm thấy chuyện này sẽ làm suy yếu quyền lực của bà ta, nên không vui.
Nhưng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà? Cô chẳng thèm bận tâm đến mớ hỗn độn này.
“Ông nội, dì nói chí phải, chuyện này cứ giao cho dì làm đi ạ, cháu vừa không có kinh nghiệm, vừa không thích hợp, huống hồ…” Giản Nghệ Hân đảo mắt, bỗng cười híp mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, anh chỉ cảm thấy nụ cười của cô còn ẩn chứa hàm ý khác, thì nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo xấu hổ của cô: “Huống hồ thân phận của ông nội cao quý như thế, chắc chắn tiệc sinh nhật của ông sẽ rất náo nhiệt, nên phải bỏ ra nhiều công sức để tổ chức, nhưng cháu… đến lúc đó một ngày Thế Kiệt không nhìn thấy cháu sẽ tức giận.”
“Ha ha ha đứa nhỏ này…”
Ông nội bị chọc cười, còn Lâm Thế Kiệt thì sửng sốt, từ khi nào mà anh cần phải nhìn thấy cô mỗi ngày?
Ngược lại chú Trương thì luôn che miệng cười trộm.
Ông cụ vẫn có chút không tình nguyện, Giản Nghệ Hân ra hiệu cho Lâm Thế Kiệt, vẻ mặt anh nghi ngờ, rồi tới gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, làm tim cô hơi ngưa ngứa, cô đè nén sự rung động ở trong lòng, rồi huých cùi chỏ vào lưng Lâm Thế Kiệt, nói nhỏ: “Anh mau giúp tôi giải vây đi.”
Cô đâu phải là vợ thật sự của Lâm Thế Kiệt, lỡ ông nội giao quyền quản lý nhà cửa cho cô, cô không những ngày nào cũng phải đề phòng âm mưu của Lâm Hàn Tình và Ân Khiết với mình, mà còn phải nghĩ cách ném củ khoai lang bỏng tay này, nên cô mới không cần.
Giản Nghệ Hân không khỏi chắp tay trước ngực cầu xin, Lâm Thế Kiệt nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười hờ hững.
Cuối cùng lần này cô cũng biết cầu xin anh rồi?
Lâm Thế Kiệt nhìn lại Giản Nghệ Hân, để bản thân cô hiểu rõ, cô khóc không ra nước mắt, lén vươn tay nhéo cánh tay anh: “Anh không thể thấy chết không cứu.”