Bệnh viêm dạ dày của Lâm Thế Kiệt vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại uống rượu, thế này có khi phải nằm trên giường nửa tháng.
Giản Nghệ Hân nghe vậy liền cảm thấy rất ân hận.
“Mợ chủ! Tổng giám đốc đâu rồi? Tôi nghe nói tổng giám đốc nhập viện, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Bỗng một người đàn ông chạy tới từ phía cuối hành lang, Giản Nghệ Hân nhìn kỹ mới nhận ra là Chu Loan.
Cúc áo vest trên người Chu Loan bung ra, có thể nói là trông lôi thôi lếch thếch.
Vốn dĩ anh ta cùng với Lâm Thế Kiệt đi gặp Thẩm Quan Lâm, nhưng giữa chừng công ty xảy ra chút vấn đề nên phải quay về. Nào ngờ anh ta vừa trở lại đã nghe nói tổng giám đốc gặp chuyệi Tin này khiến Chu Loan sợ mất hồn.
“Anh ấy ở trong đó, tôi xin lỗi” Giản Nghệ Hân biết Chu Loan và Lâm Thế Kiệt ngoài mối quan hệ cấp trên và cấp dưới ra còn là bạn bè với nhau.
Trông thấy vẻ sốt sắng của Chu Loan, trong lòng Giản Nghệ Hân cũng rất áy náy.
Chu Loan lại xác nhận với bác sĩ về tình trạng của Lâm Thế Kiệt, cuối cùng an ủi Giản Nghệ Hân mấy câu. Chu Loan vừa mới đi khỏi thì Giản Nghệ Hân lại nhận được cuộc gọi từ Mộ Long: “Chết chưa?”
“Mộ Long!”
Giản Nghệ Hân không kìm chế nổi mà hét lên.
Tên Mộ Long này ăn nói thật quá đáng.
Hốc mắt cô cay cay, nhưng Mộ Long là người ngoài lạnh trong nóng, anh ta gọi điện tới chứng tỏ có quan tâm, Giản Nghệ Hân cũng nói thật với anh ta.
Cô vừa cúp điện thoại xong thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cãi nhau, nghe kỹ thì dường như là Chu Loan đang nói chuyện với ai đó. Giản Nghệ Hân khép kín cửa, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài xem, ai ngờ cô vừa đi ra thì trông thấy Lâm Hàn Tình đang làm ầm ïĩ.
“Chu Loan, anh dựa vào đâu mà không cho tôi vào? Tôi là em gái của anh Thế Kiệt, cũng là một thành viên của nhà họ Lâm, vì cớ gì không cho tôi đến gần anh mình chứ?”
“Anh ơi! Anh ơi, anh sao rồi?”
“Anh ơi!”
Lâm Hàn Tình gân cổ lên, bắt đầu la hét.
Sắc mặt Chu Loan cứng ngắc lại lại, Giản Nghệ Hân nghe tiếng kêu gào của Lâm Hàn Tình, trong lòng cũng thấy buồn bực.
“Đừng có gào nữa được hay không hả? Cô Lâm, cô có thể xem xem mấy giờ rồi không?”
Bây giờ đã là nửa đêm, mặc dù chỗ này là phòng bệnh VIP, giường bệnh trống cũng khá nhiều, nhưng vẫn có một số người nằm ở đây, nhỡ đánh thức người khác dậy thật thì cũng không hay.
“Không gọi nữa? Sao tôi không được gọi nữa được, Giản Nghệ Hân, là cô hại anh trai tôi phải nhập viện đấy. Cô đúng là đồ sao chổi, loại đốn mạt. Sao anh tôi lại vừa ý người phụ nữ như cô chứ?
Nhất định là do anh ấy nhất thời bị cô mê hoặc đến choáng váng đầu óc” Lâm Hàn Tình vừa nhớ tới là vô cùng tức giận.
Mặc dù trước đây Lâm Thế Kiệt đối xử với mình cũng không gọi là tốt đẹp gì nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là gặp mặt thì sẽ gật đầu chào, nhưng bây giờ Lâm Thế Kiệt gần như chán ghét mình đến tận xương tủy rồi.