“Nói vậy là dù em rất kém cỏi, thì anh vẫn chỉ yêu mình em đúng không?”
Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt bằng đôi mắt ướt át, nhưng khóe miệng lại mím chặt, như thể chỉ cần anh dám nói không, thì cô sẽ… cho anh biết hậu quả ngay.
Đến khi cô nghe thấy Lâm Thế Kiệt đáp: “Dù người khác xuất sắc đến đâu, anh cũng không cần.”
“Nếu người đó là em gái Nghi Đan thì sao?”
“Anh chỉ xem cô ấy là em gái, em đã hài lòng chưa?” Lâm Thế Kiệt bóp cằm Giản Nghệ Hân, như đang ghét bỏ. Nhưng trong mắt người khác thì cô đang ghen, còn Lâm Thế Kiệt đang bất đắc dĩ giải thích với cô, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Em đã hài lòng chưa?
Tất nhiên là rất hài lòng rồi, Giản Nghệ Hân gật đầu, nhân lúc Lâm Thế Kiệt thất thần nhanh chóng nhón chân hôn lên cằm anh, rồi vội che miệng cười trộm: “Em chọc anh thôi, đương nhiên em biết trong lòng anh chỉ có mình em.”
Hai người thân mật như thể mọi người xung quanh đều bị lãng quên.
“Anh Thế Kiệt, sao anh có thể nói như vậy? Tốt xấu gì Nghi Đan cũng thích anh nhiều năm như vậy…”
Lâm Hàn Tình là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta thấy Lâm Nghi Đan đang suýt bật khóc, thì lên tiếng an ủi mấy câu.
Giản Nghệ Hân nghe vậy, thì nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén ngay, nhưng cô nhanh chóng trở về dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, uất ức nói: “Hàn Tình, em nói vậy là sao? Em định đẩy anh em cho người khác ư?
“Tôi…”
“Bài học lần trước của em vẫn chưa đủ hay sao? Sao chị cảm thấy giờ vẫn chưa tới một tháng vậy?”
Giản Nghệ Hân khẽ nói, cô biết Lâm Hàn Tình này không phải hạng người tốt lành gì, hôm nay cô bị tát một cái, nên không nuốt trôi cơn tức này, tất nhiên phải phát tiết ra rồi: “Em nói câu này ở nhà thì được, nhưng tuyệt đối không được nói ra ngoài, lỡ đến lúc đó bị người có ác ý nghe được, e rằng tiêu đề tin tức hôm sau đều là cô chủ nhà họ Lâm xúi giục anh trai ngoại tình.”
“Chị chị chị…” Lâm Hàn Tình bị câu nói của Giản Nghệ Hân chặn họng đến nỗi không nói nên lời, mặt mày đỏ bừng. . truyện kiếm hiệp hay
Giản Nghệ Hân nở nụ cười của người thắng cuộc.
Dựa vào mấy cô tiểu thư không có đầu óc này mà cũng đòi bắt nạt cô à?
Cô không dạy cho bọn họ một bài học, thì bọn họ không biết 20 năm qua cô đã lớn lên trong khu ổ chuột bằng cách nào rồi!
Nhìn mấy cô gái đều miệng lưỡi sắc bén, đấu khẩu qua lại, sắc mặt Lâm Thế Kiệt thâm trầm đến mức không nhìn ra được vẻ mặt gì.
Giản Nghệ Hân tưởng anh hơi phiền muộn, nên mệt mỏi ngăn cản đề tài này: “Chú Lâm, dì Lâm đã ăn trưa chưa? Không bằng chúng ta đi ăn cơm đi.”
Từ lúc bắt đầu ông nội và ba Lâm đã ngồi qua một bên bàn bạc một số chuyện, cũng không để tâm nhiều đến lời lẽ đanh thép của thế hệ trẻ, đúng lúc này chú Trương đi tới, vừa thấy bữa trưa đã được dọn ra, thì nhanh chóng dẫn mọi người ngồi vào bàn ăn.
Giản Nghệ Hân là “mợ chủ”, nên giúp chú Trương sắp xếp vị trí một cách ngăn nắp, sau khi rửa tay ra khỏi phòng bếp thì chợt nhận ra Lâm Thế Kiệt đã đi đâu rồi?