"Thì không thể chứ sao nữa... Mọi người cũng có phải là thánh nhân đâu, lúc đi học cũng sẽ có người đẹp, có người học giỏi lại còn có người dịu dàng nữa. Ai cũng đương ở độ tuổi trẻ trung, khờ dại, ai cũng sẽ âm thầm thích một người nào đó..”
Ồ2 Vậy tức là năm xưa em cũng có người mình thích sao?"
"Đúng vậy, khi còn học cấp 2, tôi đã thích một bạn học giỏi nhất lớp chúng tôi, cậu ấy rất cao, lúc ấy chắc cũng phải 1m7, mỗi lần thi đều đứng nhất, lại còn rất dịu dàng, chuyện khiến tôi hạnh phúc nhất đó là ngày nào cậu ấy cũng đến thu bài tập về nhà của tôi”
Giản Nghệ Hân nói với vẻ thích thú.
Khi còn đi học, cô ấy không được động não cho lắm nên thành tích rất kém cỏi, nhưng anh chàng học giỏi đó thì khác, anh ta giống như trời sinh đã thông minh rồi vậy, chỉ cần giáo viên giảng qua một lần là anh ta có thế thuộc năm lòng ngày lập tức, hơn nữa bài thi luôn đạt điểm tối đa. Là thần tượng của rất nhiều cô gái trong trường. Đương nhiên, Giản Nghệ Hân cũng không nằm ngoài số đó.
Cô dường như đang chìm trong hoài niệm về quá khứ, nhưng nụ cười trên khóe miệng Lâm Thế Kiệt thì đã dân đông cứng.
Học giỏi?
Hồi xưa anh cũng là người học giỏi mà!
"Này, sao lại lái sang chuyện của tôi rôi, chúng ta đang nói về anh cơ mà, rốt cuộc anh có hay không? Anh thật sự không có thích thầm cô gái nào sao?" Giản Nghệ Hân ngoài mặt thì đang nhiều chuyện nhưng trong lòng thì tim đang đập rộn ràng.
Một người đàn ông ưu tú như Lâm Thế Kiệt lại giàu từ trong trứng nước thì nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, hâm mộ.
Trong lòng Giản Nghệ Hân cảm thấy có chút chua xót, cô chăm chú quan sát vẻ mặt Lâm Thế Kiệt nhưng chẳng thấy tâm trạng của anh có chút biến đổi gì cả.
"Không có." Lâm Thế Kiệt nói.
"Chậc, không muốn nói thì bỏ đi" Giản Nghệ Hân hừ một tiếng, quay ngoắt đầu ra chỗ khác ngắm phong cảnh đang trôi ngược ra sau, ánh mặt trời lúc tám chín giờ sáng ấm áp, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không che giấu được dáng vẻ tim đập chân run của Giản Nghệ Hân.
Cô có cảm giác, hiện tại mình ngày càng để ý đến Lâm Thế Kiệt hơn.
Tối hôm qua, khi cô nghĩ răng Lâm Thế Kiệt vì Giản Thúy Vy nên mới gạt mình thì trong lòng đã không được yên rồi, vì vậy cô không kiềm chế được mà tức giận với anh. Khi xe đến cổng trường, Giản Nghệ Hân sợ bị người ta phát hiện rồi thu hút đám đông vây xem nên đã đặc biệt yêu cầu Lâm Thế Kiệt dừng xe cách cổng trường cả trăm mét, tạm biệt Lâm Thế Kiệt định xuống xe thì Lâm Thế Kiệt đã hạ kính xe nói: “Đợi đã”
"Còn có chuyện gì sao?" Giản Nghệ Hân nghiêng đầu, giữ chiếc túi nhỏ đeo trước ngực.
Lâm Thế Kiệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi có chút không hài lòng với các ăn mặc của cô nhưng cũng không nói gì mà chỉ hỏi: “Người mà em thích, bây giờ có còn thích nữa không?”
"Hả?"
Giản Nghệ Hân đơ một hồi mới hiểu được ý của Lâm Thế Kiệt cô cười ha ha, khóe mắt cong lên: "Sao có chuyện đó. chứ, nếu tôi còn thích cậu ấy thì sao có thể quen Hà Thuyết!"