Chỉ là, mái tóc ướt đẫm rũ trên mặt...
'Yết hầu Lâm Thế Kiệt khế động đậy, cuối cùng anh vẫn tránh tầm mắt đi, đợi đến lúc dì Liễu mang canh giải rượu tới, Giản Nghệ Hân đã ngủ rất say rồi.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào căn phòng, Giản Nghệ Hân mơ màng mở mắt ra, giống như thường ngày, Lâm Thế Kiệt hình như đã đi chạy bộ buổi sáng rồi, vì phía bên cạnh cô trống không.
Không thể không nói, Lâm Thế Kiệt thật sự rất tài giỏi, bình thường áp lực công việc lớn đến vậy, mà ngày nào anh cũng chạy bộ đều đều.
Giản Nghệ Hân sờ mặt mình, tại sao cứ cảm thấy lạ lạ ở đâu vậy nhỉ? Tối qua, cô trở về như thế nào vậy?
Giản Nghệ Hân kéo chăn ra, đang định xuống giường, chợt hét lên một tiếng: “Aaaaaaal”
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao cô lại mặc một bộ đồ ngủ thuần cotton như vậy. Là ai đã thay quần áo cho cô?! Chẳng lẽ là Lâm Thế Kiệt?!
Không ngờ anh lại lợi dụng lúc người ta như vậy. Tên đáng chết này. Giản Nghệ Hân nổi giận đùng đùng đi tìm Lâm Thế Kiệt tính sổ, thậm chí còn không đánh răng rửa mặt, cô đi thẳng ra khỏi cửa, lúc xuống tầng đúng lúc bắt gặp Lâm Thế Kiệt vừa chạy bộ trở về.
Anh vắt một chiếc khăn lông trên cổ, bước vào phòng khách với khí chất nổi bật.
Lâm Thế Kiệt mặc trang phục thể thao, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà trông tươi sáng và đẹp trai hơn. “Dậy rồi à?”
Giản Nghệ Hân nghe thấy anh chào hỏi, có lẽ là vì vừa tập thể dục về, giọng nói của anh có chút phập phồng, chỉ là anh dựa vào đâu mà nói chuyện với cô bằng thái độ này chứ.
Giản Nghệ Hân càng không vui, bước thẳng tới, giơ tay lên định nhấc cổ áo Lâm Thế Kiệt chất vấn, có phải anh đã làm gì đó với cô rồi hay không, nhưng... ánh mắt giận dữ nhìn lên Lâm Thế Kiệt, cơn tức chợt tiêu tan.
Nắm cổ áo anh, e là sẽ bị anh ném thẳng ra ngoài làm mồi cho chó mất.
Lâm Thế Kiệt mới tập thể dục xong, trên mặt vẫn còn mồ hôi, mồ hôi thuận theo cằm chảy xuống cổ áo anh, thậm chí còn rơi vào trong cổ, nhìn anh rất quyến rũ...
Giản Nghệ Hân thu tay về: “Lâm, Lâm Thế Kiệt, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”. Ngôn Tình Ngược
“Nói” Lâm Thế Kiệt lười biếng thưởng cho cô một chữ, vì ghi hận chuyện tối qua cô muốn đưa anh đi làm trai bao, sắc mặt anh không mấy tốt đẹp.
Thái độ lạnh nhạt của Lâm Thế Kiệt khiến Giản Nghệ Hân nghiến răng, cô híp mắt, định thử tìm ra vẻ áy náy và trốn tránh từ sắc mặt anh, nhưng lại không hề có.
“Có gì mau nói” Lâm Thế Kiệt nói.
Giản Nghệ Hân nhìn xung quanh như kẻ gian, thấy dì Liễu và những người khác không ở đây, mới đè thấp giọng xuống: “Tối qua, có phải anh thay quần áo cho tôi không? Lâm Thế Kiệt, tôi tưởng anh là chính nhân quân tử, không ngờ anh cũng nhân lúc người ta gặp nguy mà giở trò! Một cô gái như hoa tựa học như tôi đây, anh..” Những lời nói phía sau Giản Nghệ Hân không thể thốt ra được, sự trong trắng của cô...