“Đừng lại đây? Ha ha ha… Giản Nghệ Hân, tôi khuyên cô hãy nhìn rõ tình hình hiện tại đi, cô chỉ là một con điếm thôi, hầu hạ tôi xong, có thể tôi có thể làm cho cô vui vẻ, nếu cô vẫn không biết điều thì đừng trách tôi động chân động tay với cô.”
Giản Nghệ Hân vốn đã không còn đường lui, vừa nãy cô đã nhắm chuẩn hướng để rút lui, bây giờ người đã dựa vào xe Van.
Hơn nữa cô biết lát nữa chỉ cần động tác của cô nhanh hơn một chút là có thể lật người vào trong xe, lái xe trốn thoát.
“Nhiều lời với cô ta làm gì? Anh Hà Thuyết, không phải đến giờ anh vẫn thương hoa tiếc ngọc đấy chứ? Mau làm cho xong đi, nếu không lát nữa bị người khác đuổi theo… Anh mau xử đẹp cô ta, xong việc chúng ta đi luôn.” Tên tóc vàng nhìn dáng người nhỏ nhắn của Giản Nghệ Hân rồi thúc giục.
Anh ta muốn Hà Thuyết mau chóng xong việc để mình được chơi!
Nhưng Hà Thuyết lại lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Cút sang một bên! Chạy ra xa canh chừng cho tao, đừng quấy rầu tao làm chuyện chính, nếu không đến lúc đó mày cũng không có canh mà húp đâu.”
Tên tóc vàng cười lấy lòng, nếu không vì Hà Thuyết, có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang bị người của tiệm đánh bạc đòi nợ, vì thế chỉ đành nghe lời Hà Thuyết chạy ra xa.
Nhìn tên kia đã chạy đi xa.
Hà Thuyết sờ chóp mũi, vừa định ra tay thì Giản Nghệ Hân đột nhiên tháo được dây thừng, ném về phía anh ta, sau đó cô vội nhảy vào xe rồi lái xe chạy đi. Nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, Hà Thuyết đã phản ứng lại, hai tay nhanh chóng túm được hai chân Giản Nghệ Hân, kéo cô xuống xe: “Con khốn, mày còn muốn chạy à?”
“Buông ra! Hà Thuyết, anh không được chết tử tế đâu!”
Giản Nghệ Hân cắn răng nghiến lợi mắng, bây giờ cô chỉ cảm thấy Hà Thuyết là một tên khốn nạn.
“Tôi không được chết tử tế? Được, nếu tôi xuống địa ngục cũng phải kéo cô đi cùng!” Hà Thuyết cười khẩy, nhanh nhẹn kéo được Giản Nghệ Hân xuống xe, trở mình đè lên người cô.
Giản Nghệ Hân bị đè dưới thân anh ta, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực.
“Hà Thuyết, anh buông tôi ra, anh không được làm như vậy với tôi!”
“Mẹ nó! Con khốn, nếu không vì mày thì tao cũng không mất việc, mày nên chịu trách nhiệm!” Hà Thuyết cười lạnh lùng, nhớ lại đã mất việc, lòng anh ta tràn ngập lửa giận, anh ta túm lấy quần áo Giản Nghệ Hân, “xoẹt” một tiếng…
Sợ không?
Hai mắt Giản Nghệ Hân rưng rưng, không phải cô không sợ. Trước đây cô luôn nghĩ chuyện thế này sẽ chẳng bao giờ xảy ra với mình, nhưng không ngờ bây giờ nó lại gần ngay trước mắt, cô đã không còn nghĩ tới việc ai là người thuê Hà Thuyết nữa rồi, lòng cô lúc này cực kỳ chua xót… Tại sao lúc đầu lại thích Hà Thuyết chứ? Bây giờ xem ra nó là chuyện vô cùng nực cười.
Cảm nhận được quần áo bị xé rách, không khí mát lạnh kích thích thần kinh của cô, nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt… Toàn thân Giản Nghệ Hân run lên.
Cô nhắm mắt lại, tràn ngập tuyệt vọng, khuôn mặt Lâm Thế Kiệt hiện lên trong đầu.
Giản Nghệ Hân vô thức gọi thành tiếng: “Lâm Thế Kiệt…”
“Ha? Vẫn muốn có người tới cứu cô à? Không biết lúc này Lâm Thế Kiệt đang vui vẻ ở chốn nào rồi!” Hà Thuyết cười đê tiện.
Giản Nghệ Hân tuyệt vọng nằm trên mặt đất, dáng vẻ này của cô đẹp như tranh vẽ. Mái tóc đen dài đẹp như rong biển, loà xòa rối tung sau lưng đối lập với thảm cỏ xanh mướt, bờ vai trắng nõn tròn trịa lộ ra bên ngoài, làn da trắng trẻo mịn màng như sữa khiến người ta thèm thuồng. Nghĩ đến đây, Hà Thuyết cũng duỗi tay ra, nhưng ngay sau đó bên tai đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp.