Giản Nghệ Hân kích động đến bàn tay mướt mồ hôi lạnh. Cô không ngốc, đương nhiên cảm nhận được ông cụ Trình đang nghiên cứu và có địch ý với cô, cô không rõ vì sao ông cụ Trình lại có cảm xúc này, nhưng không hiểu sao lại làm trong lòng cô có hơi lo lắng.
“Cô Giản, tôi không biết cô dùng chiêu trò gì để có thể kết hôn với Thế Kiệt. Thằng nhóc Thế Kiệt kia khá lạnh nhạt, nhưng đối xử với người khác rất chân thành, tôi hi vọng cô đừng dùng chiêu trò để lừa gạt nó” Sau một lúc lâu, ông cụ Trình đặt mặt dây chuyền lại vào tay Giản Nghệ Hân: “Mặt dây chuyền này đúng là giống như cái tôi đã làm, nhưng lại không phải là cái tôi làm. Bởi vì cái tôi làm đang nằm trong †ay cháu gái Giản Thúy Vy của tôi”
Nghe ông cụ Trình nói xong, Giản Nghệ Hân há miệng thở dốc, không nói được lời nào.
Tay cô đang run rẩy.
Ông cụ Trình cho rằng cô muốn giả mạo cô Giản sao? Cô không có ý này...
“Tôi còn có việc, xin phép đi trước, cô tự xử lý đi”
Ông cụ Trình để lại những lời này, sau đó đi ra ngoài.
Ông đặt mặt dây chuyền trên bàn trà, lẻ loi một mình giống hệt như Giản Nghệ Hân bây giờ.
Tại sao lại như thế.. Bàn tay đặt trên đầu gối của Giản Nghệ Hân bất giác nắm chặt lấy đùi, mắt cô hơi đỏ lên, muốn khóc nhưng lại không khóc được. Cô chỉ muốn tìm được người nhà của cô mà thôi, cũng không muốn giả mạo ai cả.
Nhưng ông cụ Trình lại hiểu lầm cô có âm mưu gì đó.
Ha.
Hiện tại cô giống hệt như một trò cười.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi” Đột nhiên có một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt cô, Giản Nghệ Hân hít mũi, ngẩng đầu thấy Mộ Long đang quan tâm nhìn chằm chằm vào cô Cô lập tức giấu đi vẻ tủi thân, xoa mặt cười cười: “Anh yên tâm, tuy đây là lần đầu tiên, tôi không có kinh nghiệm, nhưng tôi vẫn sẽ Lâm gắng”
Cô kiên cường như thế làm người ta càng thêm đau lòng, khóe mắt Mộ Long nóng lên.
“Giản Nghệ Hân, cô không cần phải giả vờ, tôi nghe thấy hết
rồi
lửm? Anh nói lúc nấy sao, bụi bay vào mắt thôi” Giản Nghệ Hân mỉm cười.
Giản Nghệ Hân không nhắc đến chuyện khi nấy, Mộ Long cũng không hỏi, ngược lại dẫn cô làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Giản Nghệ Hân vốn đang một lòng muốn biết được thân phận của bản thân, nhưng không ngờ lại bị ông cụ Trình nghỉ ngờ là có âm mưu xấu, trong lòng cô lập tức vô cùng buồn. Cũng không còn quá để tâm đến chuyện mặt dây chuyền nữa.
Cả ngày, tuy Giản Nghệ Hân đã Lâm gắng che giấu, nhưng Mộ Long vẫn có thể nhận ra cảm xúc của cô không mấy vui vẻ, cho nên cho cô về nhà sớm.
“Mợ, sao hôm nay cô về sớm thế?”