Mục lục
Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rượu cay xè đi xuống cổ họng như thiêu đốt dạ dày cô. Cô mê man nhìn xung quanh, đôi mắt có chút trống rỗng. Đúng lúc này, chợt có một người ngồi xuống chiếc ghế phía trước, Giản Nghệ Hân nhíu mày, tưởng người nào đó muốn bắt chuyện, đang định rời đi thì lại bị người ta giữ lại.

“Đi đâu?”

“Ừm?... Cậu, sao cậu lại ở đây?” Giản Nghệ Hân đã ngà say, giơ một tay lên chống cằm, lắc lư nhìn người đàn ông phía đối diện, dạ dày có chút không thoải mái khiến sắc mặt cô không được tốt lắm.

Nhưng gương mặt trắng nõn của cô phiếm sắc hồng, nhất là đôi môi như quả cherry chín mọng đang chờ hái kia...

Ánh mắt Lâm Thích Phi tối đi.



Một báu vật như vậy, anh trai đúng thật là có phúc!

“Tôi ở đây rất bình thường mà, tôi vốn là một người chơi về đêm” Lâm Thích Phi nói, kiêu ngạo vén mái tóc, trông rất có vẻ phong lưu phóng khoáng, anh ta ghé sát vào Giản Nghệ Hân: “Chị dâu, chị cãi nhau với anh trai à? Sao. giờ lại ở đây?”

“Suyt, chị đừng nói, để tôi đoán xem. Chắc chắn là vì tin đồn đúng không? Có điều tôi nghe nói Lâm Thế Kiệt đã dạy dỗ bọn họ rồi” Lâm Thích Phi cười thích thú, tay đặt lên vai Giản Nghệ Hân một cách tự nhiên.

Giản Nghệ Hân theo bản năng né tránh, nhưng Lâm Thích Phi lại kéo ôm cô vào trong lòng: “Chị dâu, chị say rồi! Tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé”

“Tôi không đi”

Bây giờ Giản Nghệ Hân rất căm hận người nhà họ Lâm, cô hất cánh tay Lâm Thích Phi xuống, không vui nói: “Tôi muốn uống rượu”

“Uống rượu cũng được! Tôi uống với chị. Nào, phục vụ, thêm hai ly Tequila”

“Ưm.."

Giản Nghệ Hân uống một ly, rồi hai ly, trước mắt đã xuất hiện những hình ảnh trùng lặp: “Tên... tên khốn Lâm Thế Kiệt, sao anh dám hung dữ với tôi chứ? Sao anh lại không tin tôi?”

“Ha ha ha, Lâm Thế Kiệt là đồ khốn, chị dâu, tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé.”

Lâm Thích Phi hài lòng nhìn Giản Nghệ Hân ngả vào người mình, anh ta sắp chảy nước miếng đến nơi rồi, một báu vật như vậy, không biết ăn vào thì có cảm giác như thế nào nhỉ?

Nhìn Lâm Thích Phi dìu Giản Nghệ Hân lên tầng, cằm của Lâm Nghi Đan như sắp rớt xuống.

Trời ạ, Giản Nghệ Hân này sao lại đê tiện đến vậy, đến cả em chồng mình cũng không buông tha!

Lâm Nghi Đan nghiến răng, ban nãy cô ta cũng đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt ăn cơm cùng Mộ Long nên đã trốn đi, không ngờ đi theo Giản Nghệ Hân lại có thể thấy được một màn kịch tính như vậy.

“Này, anh Thế Kiệt, em đang ở..” Phản ứng đầu tiên của Lâm Nghi Đan chính là gọi điện cho Lâm Thế Kiệt, để Lâm Thế Kiệt đến bắt gian, tới lúc đó Giản Nghệ Hân còn cơ hội nữa sao?

Nhưng cô ta lại chợt nhớ đến điều gì đó, bây giờ nếu Lâm Thế Kiệt đến đây, nói không chừng Lâm Thích Phi sẽ không làm được gì hết. Đợi đến lúc Lâm Thích Phi và Giản Nghệ Hân gạo nấu thành cơm, không phải mọi chuyện đã chắc như đỉnh đóng cột rồi sao?

Nghĩ vậy, Lâm Nghỉ Đan vội nói: “Anh Thế Kiệt, em gọi nhầm..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK