Việc này không nên chậm trễ, Giản Nghệ Hân vội cảm ơn bác gái, rồi đi thẳng về phía cánh cửa đang đóng chặt. Cô gõ cửa, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì... Trong phòng, Giản Thúy Vy lưu luyến đặt tay lên ngực Lâm Thế Kiệt, cảm thụ được đường vân da thịt anh, cảm thụ được lồng ngực nóng bỏng cách phía dưới áo sơmi, áp mặt vào.
"Anh Thế Kiệt, anh biết không, từ nhỏ khi gặp anh lần đầu tiên, em đã thích anh..."
Giản Thúy Vy cười tự giễu, từ rất nhỏ cô ta đã thích Lâm Thế Kiệt, nhưng mà khi đó cô ta rất sợ uy nghiêm của ông cụ Trình, nên rất ít đi nhà họ Trình. Bây giờ nghĩ lại, cô ta cảm thấy thật hối hận.
"Anh Thế Kiệt, chẳng qua em chỉ quay về muộn một chút, sao anh đã kết hôn rồi?"
Khóe mắt dường như có nước mắt rơi xuống, ngón tay Giản Thúy Vy nắm thật chặt ngực anh, khit mũi một cái: “Thật mong thời gian cứ như vậy dừng lại."
Cô ta mệt rồi, cô ta quá mệt rồi. Ngày ngày sống trong toan tính, sợ thân phận của mình bại lộ, sợ ứng phó người mẹ như quỷ hút máu đáng chết đó, lại phải đóng vai Giản Thúy Vy có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự nhiên hào phóng trước mặt người khác.
Khi nhìn thấy Giản Nghệ Hân đi theo Lâm Thế Kiệt tham dự buội gặp mặt, cô ta gần như ghen ty đến phát cuồng, nhưng mà cô ta chỉ có thể đi tới chào hỏi Giản Nghệ Hân. Có trời mới biết, cô ta hy vọng người đứng bên cạnh Lâm Thế Kiệt là mình đến nhường nào.
"Anh Thế Kiệt, em rất nhớ anh”
Giản Thúy Vy ghé vào trên người Lâm Thế Kiệt, dần dần ngủ thiếp đi.
Giản Nghệ Hân cảm thấy bản lĩnh leo tường leo cây mình học được khi còn bé đúng là không hề uổng phí, khi nhảy xuống đất, cô Lâm gắng để mình không phát ra tiếng động.
May mắn căn nhà này là Tứ Hợp Viện từ mấy chục năm trước, nên cô có thể leo tường nhảy vào dễ như trở bàn Tay.
Giản Nghệ Hân không biết tình huống bên trong, chỉ có thể lén lút mò tới cạnh cửa sổ, cửa sổ cũng là cửa sổ giấy cũ kỹ, vừa nhìn một cái Giản Nghệ Hân đã thấy rõ tình hình trong phòng.
Một ngọn lửa vô danh lập tức lan ra khỏi lồng ngực.
Cô còn đang lo lắng Lâm Thế Kiệt đã xảy ra chuyện gì? Thế mà người ta thật đến đây ăn vụng.
Cô đã từng nói không cho anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau chưa? Bọn họ vốn cũng không phải là vợ chồng thật, dù anh thích Giản Thúy Vy thì cũng không cần che giấu như thế mà. Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy mình bị lừa gạt, nếu anh đã thích Giản Thúy Vy, sao còn kết hôn với mình.
Mình là để ngụy trang phải không?
Hay là nói, anh lấy mình để chọc giận Giản Thúy Vy, để Giản Thúy Vy ghen tuông? "Lâm Thế Kiệt, đồ khối Giản Nghệ Hân giận dữ mắng một câu, cũng không nhìn tiếp được nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau như bị người ta dùng tay bóp lấy, vành mắt đỏ rực.
"Cô chủ, cô đi đâu thế? Cô tìm được tổng giám đốc chưa?"