Chỉ cần anh dám làm, cô sẽ... Ngôn Tình Xuyên Không
“Giản Nghệ Hân, em không có não à?”
“ Hả?”
Đầu gối đang nhấc lên của Giản Nghệ Hân khựng lại, cô nhìn Lâm Thế Kiệt với vẻ khó hiểu, anh hừ lạnh một tiếng, nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Hồi sáng mới bị phóng viên bao vây, buổi chiều đã bắt đầu hẹn gặp riêng đàn ông?” “Lâm Thế Kiệt, miệng anh có thể sạch sẽ chút không?” Giản Nghệ Hân cũng tức giận, sao anh có thể tuỳ tiện vu
khống người khác như thế, cô với Mộ Long rõ ràng cực kỳ trong sạch.
Người không trong sạch nên là Lâm Thế Kiệt và Lâm Nghi Đan mới đúng!
“Ồ? Em hẹn riêng với đàn ông, lẽ nào là giả?”
“Lâm Thế Kiệt, anh đủ rồi đấy!” Giản Nghệ Hân chợt đưa tay chống trước ngực anh, trong mắt lướt qua một tia tổn thương: “Anh không biết sao tôi lại bị phóng viên đuổi theo à? Anh không biết tại sao tôi ra ngoài còn phải đeo khẩu trang, đội mũ? Tất cả đều vì anh, nếu không vì anh
thì bây giờ tôi chỉ là một công dân nhỏ bé, không ai chú ý đến thôi. Dù cho giữa chúng ta có hợp đồng hôn nhân, nhưng anh có thể giải quyết em gái phiền phức lắm điều của mình, đừng suốt ngày gây thêm phiền phức cho. người khác được không?”
Giản Nghệ Hân vừa nói, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vừa chọc vào ngực Lâm Thế Kiệt.
Chọc chọc.
“Em nói gì?” Lâm Thế Kiệt thoáng chốc sững người.
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh như vậy. Giản Nghệ Hân này...
“Anh bị điếc à? Không hiểu tiếng người sao? Vậy để tôi phiên dịch cho anh nghe, tôi ghét anh, ghét em gái anh” Lần này Giản Nghệ Hân thực sự tức giận.
Theo cô thấy, bản thân cô vốn tự do, Lâm Thế Kiệt không có tư cách yêu cầu cô phải làm việc này việc kia, càng không có tư cách kìm chế cô.
“Giản Nghệ Hân, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Nhìn khuôn mặt tái xanh của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân không nói nữa, chỉ bướng bỉnh cắn chặt môi. Lúc này thang máy mở ra, Giản Nghệ Hân đẩy Lâm Thế Kiệt, chạy thẳng ra ngoài.
Vai Lâm Thế Kiệt bị cô va vào, trong mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.
Thang máy dừng ở tầng 18, Giản Nghệ Hân mặc kệ, cứ thế chạy trong hành lang, chạy thẳng xuống lầu. Cô đứng dưới tầng thở hổn hển nhìn toà nhà, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Nhìn dòng xe trước mặt tấp nập như mắc cửi, bỗng dưng Giản Nghệ Hân không bản thân nên đi đâu.
Thật ra bình thường cô sẽ không dễ nổi nóng như vậy, chỉ là... liên quan đến lòng tự tôn và thứ mà cô quan tâm nhất, cô không kìm lòng được mà thôi.
Cuối cùng, Giản Nghệ Hân loạng choạng đi đến một quán bar. Nhưng cô lại không biết, bóng lưng của cô đã lọt vào mắt người khác.
“Chào cô, cô muốn gọi gì?”
Trong tiếng nhạc đỉnh tai nhức óc vang lên trong quán bar xa hoa trụy lạc, nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi. Giản Nghệ Hân nhìn những người đang lắc lư trên sàn nhảy mỉm cười, rồi gọi hai ly rượu.